Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 119: Chương 119

Chương 119: Chương 119Chương 119: Chương 119
Chương 119: Chương 119
Quản lý Ngụy ở một bên theo sát Lý Lạc Phàm, có chút không yên tâm hỏi: "Có phải thang máy này an toàn nhất không?”
"Không!" Lý Lạc Phàm nở nụ cười rạng rõ: "Thang máy này có xác suất nhìn thấy quỷ cao nhất."
Quản lý Ngụy: "1"
Cứu với!...
Ngô Sơn Huy trốn trong tủ đựng đồ tại phòng chờ, bịt chặt miệng, không dám cử động, ngay cả hơi thở cũng chậm lại.
Một tiếng trước, ông ấy vẫn đang tiếp đón chủ tịch mới nhậm chức kiêm tổng tài của tập đoàn Minh Quang - Lý Lạc Phàm, trong bữa tối khi ra ngoài đi vệ sinh, ông ấy nghe thấy có tiếng khóc, tưởng là nhân viên hội sở nên lần theo âm thanh đó. Kết quả khi đến nơi mới biết đây là kế hoạch do hai con quỷ bày ra, mục đích để lừa ông ấy đến.
Sau khi phát hiện ra hai người phục vụ" ở cửa sổ thực chất là ma treo cổ, Ngô Sơn Huy quay người định bỏ chạy, nhưng khi mở cửa phòng riêng ông ấy phát hiện bên ngoài vốn dĩ không phải là hành lang của hội sở, mà là một cầu thang rất dài.
Lúc này, mặc dù Ngô Sơn Huy biết có chuyện kỳ quái đang xảy ra nhưng cũng không để ý gì mấy, đằng sau là hai ông già bị treo cổ thè lưỡi ra, ông ấy không còn cách nào khác ngoại trừ bỏ chạy.
Con quỷ phía sau giống như không hê tức giận, ngược lại đùa bỡn ông ấy như mèo vờn chuột, mỗi lần Ngô Sơn Huy tưởng mình có thể trốn thoát nhưng khi không chạy được nữa muốn dừng lại nghỉ ngơi thì đèn cầu thang lại vụt tắt. Tiếng giày cao gót rõ rệt từ cầu thang tầng bên dưới truyên tới.
Ngô Sơn Huy chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, lân này ông một mạch lên tới tâng năm, cầu thang cuối cùng cũng yên tĩnh, đèn cũng trở lại bình thường.
Ngô Sơn Huy xoa xoa trái tim sắp nhảy từ trong miệng ra, hít một hơi sâu, ông ấy bịt chặt miệng lại, nín thở, rón ra rón rén đến chỗ lan can, lặng lẽ nhìn xuống. Cầu thang tĩnh lặng, tiếng giày cao gót cũng biến mất, mọi thứ dường như trở nên thật yên bình.
Mặc dù không biết tại sao con quỷ lại từ bỏ đuổi theo mình mà rời đi, nhưng Ngô Sơn Huy vẫn thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, một khuôn mặt tím bầm thè lưỡi bất ngờ xuất hiện ở lan can cầu thang phía dưới, không nhìn ra đồng tử trong mắt nhìn đăm đăm vào ông, như thể có một cơn lốc nào đó có thể hút lấy linh hôn của ông ngay lúc đó vậy.
Tim Ngô Sơn Huy đập mạnh, như bị nhốt trong một chiếc chuông lớn và bị người nào đó tàn nhẫn đập mạnh, đầu óc trong phút chốc trở nên trống rỗng.
Tay nữ quỷ bám vào lan can, từng bước từng bước đi lên, Ngô Sơn Huy lắc mạnh đầu cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, ông ấy không dám quay đầu lại nhìn, chạy lên một tâng khác, lại nhìn thấy cửa cầu thang không khóa, ông ấy vội vàng mở cửa chạy vào.
Lúc đó đã hơn chín giờ tối, theo ông ấy được biết, lúc này công ty giải trí của tập đoàn Viên Khoa mới thành lập còn có một số nhân viên tăng ca, nhưng hôm nay không biết vì lý do gì mà hành lang lại vắng tanh, không có một ai ở phòng làm việc hai bên, đèn cũng đã tắt.
Ngô Sơn Huy vội vàng chạy tới bên trong hành lang, đẩy từng cánh cửa một, nhưng mấy cửa kính đều khóa chặt, ông ấy vốn không thể vào được, mà lúc này, tiếng giày cao gót sau lưng càng lúc càng lớn hơn.
Đang lúc tuyệt vọng đến cùng cực, đột nhiên ông ấy nhìn thấy bảng phòng chờ treo trên cửa ở cuối hành lang, trong tức khắc, Ngô Sơn Huy cảm thấy mình vừa từ địa ngục trở về nhân gian, cuối cùng ông ấy đã có một nơi để trốn.
Tập đoàn Viên Khoa luôn có đãi ngộ rất tốt với nhân viên, mỗi tâng của tòa nhà văn phòng đều có sảnh để nhân viên nghỉ ngơi, mỗi ngày đều có người phụ trách thay chăn ga gối đệm, vả lại bình thường cửa phòng chờ cũng không khóa.
Ngô Sơn Huy nhanh chóng lao tới cửa phòng chờ, xoay tay nắm cửa, trong lòng bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm, cửa không khóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận