Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 237: Chương 237

Chương 237: Chương 237Chương 237: Chương 237
Chương 237: Chương 237
Một người đàn ông tuổi tác ngang với Ngô Sơn Huy giới thiệu với ông ấy: "Em họ của tôi, kết hôn hơn mười năm rồi cũng không có con, mấy năm trước đã bốn mươi rồi cuối cùng mới có được một đứa con trai, con trai lớn lên rất khỏe mạnh cũng rất thông minh, chỉ là có những lúc ừm..." Ông ta dừng lại một lát, không biết nên hình dung như thế nào, nghĩ nghĩ một hồi rồi nói tiếp: "Tới chỗ của chúng ta xin chữa bệnh, hôm nay vừa mới tới, tôi đã dẫn theo luôn, thêm một người cũng náo nhiệt.'
Những người trong căn phòng này đều là những người bạn mà chưa phát tài đã quen biết với Ngô Sơn Huy, những năm này có người đã trở thành người giàu có, có người thuộc tâng lớp trung lưu, cũng có người mới có chút tiên dư, nhưng quan hệ của bọn họ không hề bởi vì có bao nhiêu tiền bạc mà sinh ra biến hóa, ngược lại thời gian càng lâu, tình cảm lại càng thuần hậu, có thể gọi là anh em chí cốt rồi, nếu không người bạn kia cũng sẽ không trực tiếp đưa Phát Tiểu tới quán rượu. Ngô Sơn Huy tận lực khống chế bản thân không nhìn vào hồn phách trong cơ thể cậu nhóc kia nữa, mà hồn phách kia nhìn chăm chằm Ngô Sơn Huy một lúc thấy ông ấy không để ý tới mình thì còn tưởng là mình nhìn nhầm, có chút nhàm chán khống chế cậu nhóc đi tới bên sô pha, móc một cái điện thoại từ trong túi ra thuân thục chơi game. Người anh em Phùng Thần Dân dẫn theo hai cha con tới cũng cảm thấy có thêm một đứa trẻ sẽ có chút không được thoải mái, uống rượu, hút thuốc, nói chuyện đều bị ảnh hưởng, cho nên đã trực tiếp gọi điện thoại cho tài xế lên: "Dẫn đứa bé này đi tới siêu thị bên cạnh rồi ăn mấy món ăn mà trẻ con thích cùng với cậu nhóc, có khu vui chơi, trò chơi hay sân trượt băng gì đó, xem cậu nhóc thích cái gì thì dẫn cậu nhóc đi."
Tài xế đáp ứng, giơ tay ra dẫn cậu nhóc đi, lúc đi ra khỏi phòng bao cậu nhóc đã quay đầu lại nhìn người ở trong phòng, ánh mắt vô cùng quỷ dị.
Ngô Sơn Huy vô tình nhìn lướt qua một cái, vội vàng cúi thấp đầu xuống, giả vờ như đang nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, mãi đến khi cửa phòng bao đóng lại mới chậm rãi thở phào một hơi.
"Lão Ngô, ông làm sao thế?" Phùng Thân Dân châm một điếu thuốc nhìn Ngô Sơn Huy: "Vẫn đang lo lắng về chuyện tòa nhà Thu Minh của ông à? Tôi xem tin tức không phải đã nói rồi sao, là một ngôi mộ cổ rỗng, có lẽ là không có gì xui xẻo, hơn nữa không phải ông đã tìm được đại sư phong thủy rôi sao? Chắc chắn sẽ xử lý rõ ràng cho ông, ông còn lo lắng cái gì!" Nghe thấy đối phương nhắc tới Lý Lạc Phàm, Ngô Sơn Huy lấy lại tinh thân, vội vàng giơ tay ra sờ túi gấm ở túi áo trước ngực, âm thâm thở phào một hơi. Từ lần trước Lý Lạc Phàm đưa bùa hộ mệnh của cô cho, ông ấy đã cố ý định chế cái túi cấm này để đựng tờ bùa vào bên trong, sau đó treo trên cổ rồi nhét vào trong quần áo, cũng không quan tâm đeo vào có bị gồ lên hay không, dù sao thì với địa vị hiện tại của ông, căn bản không có ai sẽ soi mói vấn đề quần áo của ông ấy, huống hồ không có gì quan trọng bằng mạng sống!
Thật sự không biết lúc nào sẽ gặp quỷ!
Sáu người ngồi xuống xung quanh bàn, vị dẫn theo con trai tới tên Mã Bác Kim, có chút ngại ngùng cười nói: Hôm nay không mời mà tới, đã gây thêm phiền toái cho mấy anh rồi."
"Ai, đừng nói như vậy, em trai của lão Phùng cũng là em trai của chúng tôi, đều là người một nhà cả, không cần khách khí như vậy. Một người tên là Trương Nhiêu Lâm nâng ly trà lên nhấp một ngụm trà, sau đó thuận miệng hỏi: "Rốt cuộc con trai cậu bị bệnh gì? Những anh em ngôi đây ít nhiều gì cũng quen biết một vài người, cậu nói ra xem xem có thể giúp cậu tìm một bác sĩ tốt không.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận