Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 410: Chương 410

Chương 410: Chương 410Chương 410: Chương 410
Chương 410: Chương 410
Trong số các vị thân, Liễu Nhiên là người trẻ tuổi nhất và có năng lực nhất, có thể nói là niêm tự hào của các vị thân, ai cũng không thể ngờ rằng y lại thực sự nảy sinh tình cảm với đệ tử thân truyền của mình. Ở nơi quan hệ giữa thây trò còn lớn hơn mối quan hệ giữa cha và con như thân giới này, đây có thể coi là tội lớn đến mức nghịch thiên. Thiên Đạo nổi giận, Cửu Thiên Thần Lôi lân lượt giáng xuống như trừng phạt, Liễu Nhiên ôm chặt A Lạc trong ngực, tự mình chống cự chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi, không để cho A Lạc chịu chút tổn thương nào. Sau khi thân lôi tiêu tán, quân áo của Liễu Nhiên không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu nữa, toàn bộ đều bị máu nhuộm đỏ, mà thần lực trên người y cũng tiêu tán hơn nửa. Dù thiên lôi đã tan, nhưng sự trừng phạt vẫn chưa kết thúc, sư tôn của Liễu Nhiên là Thần Hoa đạo tôn đã giáng xuống khẩu dụ: Liễu Nhiên là sư phụ nhưng lại phạm vào nhân luân* mà yêu đồ đệ của mình nên phải loại bỏ thân cốt, chịu cực hình vạn năm, A Lạc bị đuổi xuống núi tiên, bị giáng làm phàm nhân.
* luân lí làm người thời xưa
Nghe được hình phạt này, Liễu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, mặc dù phải đối mặt với hình phạt khắc nghiệt nhất của Thần giới, nhưng A Lạc sẽ không đau khổ quá nhiều. Y lại ôm A Lạc vào lòng, đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc nàng ấy, trên khuôn mặt tái nhợt không có chút máu vẫn nở nụ cười dịu dàng: "A Lạc, nàng xuống núi trước, ta muốn nhìn nàng rời đi.'
A Lạc khóc ngã vào trong ngực Liễu Nhiên, khóc đến không nói nên lời, chỉ có thể liêu mạng lắc đầu.
"Ngoan, nghe lời ta." Liễu Nhiên nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng ấy, giọng nói đầy quyến luyến: "Không phải nàng nói sư phụ lợi hại nhất sao, đừng lo lắng, sư phụ sẽ không sao đâu."
A Lạc ôm lấy eo Liễu Nhiên, quay đầu nhìn chu thần phía sau, lần đầu tiên giọng nói mêm mại lại cứng rắn: "Việc này không trách sư phụ, là ta chủ động, chẳng qua là do ngài không đành lòng từ chối ta, là ta đã phá quy tắc đạo đức, bị trừng phạt cũng nên là ta.'
"Nàng đang nói nhảm cái gì vậy?" Liễu Nhiên đột nhiên kéo nàng ấy lại rồi bịt miệng nàng ấy, thì thâm vào tai nàng ấy: "A Lạc, nếu ta không động lòng thì cho dù nàng có chủ động một vạn lần ta cũng sẽ không tiến lên một bước, ta sẵn lòng là do ta yêu nàng."
Nước mắt A Lạc rơi như mưa, nắm chặt lấy vạt áo Liễu Nhiên nức nở nói: "Nhưng ta đã làm hại chàng.
"A Lạc, đời này chuyện ta ít hối hận nhất chính là yêu nàng." Liễu Nhiên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má nàng ấy, đặt nụ hôn cuối cùng lên đôi môi đỏ mọng của nàng ấy: "Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng bình thường, bình an sống hết một đời."
"Được!" A Lạc nở nụ cười tươi như hoa, vòng tay qua cổ Liễu Nhiên, sau đó... Đánh một đòn nặng nề vào mệnh môn sau gáy y!
Liễu Nhiên ngất đi, ngã vào người A Lạc.
Mệnh môn là bộ phận quan trọng nhất và yếu ớt nhất của thần linh, không dễ dàng lộ ra cho người khác vì sợ lộ sơ hở, nhưng với tư cách là người gắn bó bên gối, đương nhiên A Lạc biết vị trí mệnh môn của Liễu Nhiên. Với thực lực của A Lạc, một đòn nghiêm trọng này tuy không giết được Liễu Nhiên nhưng cũng đủ khiến y hôn mê hai giờ.
Đối với A Lạc mà nói, hai giờ là đủ rồi.
Nhẹ nhàng đặt Liễu Nhiên nằm trên bãi cỏ, A Lạc dịu dàng chải mái tóc rối bù bị gió thổi bay của y, sửa sang lại bộ quân áo dính máu, sau đó bình tĩnh đứng dậy, quay mặt về phía thân linh thi lễ một cái: "Chuyện giữa ta và sư phụ là do ta gây ra, hết thảy cũng nên do ta kết thúc."
Nàng ấy bước đến trước mặt Thần Hoa đạo tôn quỳ xuống, ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên: "A Lạc sẵn sàng tróc tiên cốt và chịu đựng hình phạt vạn năm, chỉ cầu sư tổ tha thứ cho sư phụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận