Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 246: Chương 246

Chương 246: Chương 246Chương 246: Chương 246
Chương 246: Chương 246
Phùng Thần Dân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe thấy vẫn rất khó để chấp nhận: "Chẳng lẽ dượng của tôi giết người thật sao?”
"Ông ấy không giết người, nhưng người này đúng là vì ông ấy mà chất. Đi thôi, tôi đưa các người đi tìm bọn họ!" Lý Lạc Phàm rút ra một tờ giấy vàng, gấp một con hạc giấy rất thuận tay, ngay sau đó nhổ sợi tóc trên đầu Tiên Bảo ra vo lại khẽ niệm một câu chú làm tóc biến thành tro, đổ vào trong miệng con hạc.
Quả nhiên hạc giấy vừa ngửa đầu một cái đã ngậm tro vào trong miệng, sau đó hai cái cánh giấy chợt lóe lên một cái và bay lên!
Phùng Thân Dân: "2 ? ?"
"Đây đây đây đây... Phùng Thân Dân há hốc mồm tay chỉ vào con hạc giấy run rẩy, cái miệng mồm mép leo lẻo thường ngày bây giờ không nói nên lời: "Giấy... Giấy... Giấy..."
Ngô Sơn Huy khẽ vươn tay ba một tiếng khép lại cái cằm cho Phùng Thần Dân, thay ông ấy nói hết những lời mà ông ấy chưa nói xong: "Hạc giấy bay rồi đúng không? Nhìn bộ dạng ông như chưa trải sự đời vậy, tôi đã nói Lý tổng là đại sư thật rôi mài”
Phùng Thần Dân cắn đau đầu lưỡi, nghẹn ngào gật đầu, đi theo sau Lý Lạc Phàm và hạc giấy xuyên qua phòng khách ở tâng một sau đó xuống cầu thang đi xuống một cái tâng hầm, cuối cùng dừng ở cổng hầm rượu.
Phùng Thần Dân rất thích rượu vang, vì thế ông ấy đặc biệt làm một căn hâm rượu xa hoa ở trong ngôi biệt thự của mình, bên trong ông ấy bày đủ các loại rượu nho mà ông ấy thu thập từ các nơi trên thế giới vê. Nhiệt độ và độ ẩm trữ rượu khá là cao, bởi vậy bình thường hâm rượu của ông ấy đều được khóa lại, không để cho ai đi vào.
Phùng Thân Dân há miệng run rẩy muốn quay về phòng lấy chìa khoá hâm rượu, Lý Lạc Phàm xua tay một cái, hướng về phía hạc giấy vỗ tay một cái ra tiếng. Thân hạc giấy bỗng nhiên bốc cháy lên, biến thành một cỗ khói luồn vào trong lỗ khoá, vài giây sau, cửa kêu két một tiếng rồi mở ra.
Mã Bác Kim và ba của ông ta Mã Minh Khuê núp ở một góc trong hầm rượu, Mã Minh Khuê ngã trên xuống trên quần áo toàn là vết máu, trên cổ quấn một sợi dây thừng, mà một đầu dây thừng khác lại nằm trong tay của Mã Bác Kim, trên mặt ông ta giàn giụa là nước mắt, tay cầm dây thừng thẳng run lên.
Phùng Thần Dân nhìn thấy cảnh này bỗng chốc ngây người, hướng về phía Mã Bác Kim quát: 'Em đang làm cái gì thế? Mau buông sợi dây thừng rail" Mà thứ mắt ông ấy không nhìn thấy được là, ở trước mặt hai người có một cái hôn ma, trên đầu có một cái lỗ lớn, hắn ta gào thét lên thúc giục khàn cả giọng: "Mau ghìm chết hắn, nếu không tôi sẽ đem theo Tiên Bảo để đi tự sát!"
Tiên Bảo nãy giờ bị Lý Lạc Phàm kéo tay nhìn vê phía hồn ma, thốt lên một tiếng giòn tan: "Anhl"
Hồn ma không hề quay đầu lại, nhưng trong mắt như ứa ra máu đỏ.
Tiên Bảo đẩy tay của Lý Lạc Phàm ra, chạy tới phía hôn ma, Mã Bác Kim vừa nhìn thấy lập tức như sắp điên lên, buông sợi dây thừng nhào về phía đứa bé, nước mắt giàn giụa ngăn nó: "Tiên Bảo, đừng đi qua đó, đừng đi qua đó, xin con đấy!"
Tiên Bảo không biết rõ ba vì sao lại khóc nhiều như vậy, ngoẹo đâu nghi hoặc, tiếp sau đó lại đưa ánh mắt nhìn vào trên thân hồn ma, con mắt sáng lên: “Anhl Hồn ma nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra, chỉ vào Mã Minh Khuê, mang theo sự đoạn tuyệt trong mắt: "Hoặc là ông chết, hoặc là Tiên Bảo phải chết, ông hãy chọn một cái đi!
"Để tôi chết!" Mã Minh Khuê giãy giụa bò dậy, nước mắt giàn giụa trên mặt: "Tôi có thể chết, nhưng cậu cũng phải để cho tôi được chết một cách minh bạch, rốt cuộc tôi và cậu có thù oán gì với nhau cơ chứ, sao cậu cứ phải hại cả nhà tôi cơ chứ?”
"Tôi hại cả nhà các người ư?" Hồn ma tức giận cười phá lên: "Rốt cuộc là ông hại tôi hay là tôi đã hại cả nhà ông, lẽ nào trong lòng ông không biết sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận