Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 371: Chương 371

Chương 371: Chương 371Chương 371: Chương 371
Chương 371: Chương 371
"Đúng, đúng, đúng.” Trân Nhã Du đang trốn đằng sau Bành Tư Di không nhịn được xen vào: "Mình đã nhìn thấy trong giấc mơ, cô ta bẩm sinh đã yếu đuối, có mệnh phải chết trẻ, chính mẹ cô ta đã cưỡng ép nối mệnh cho cô ta, không biết đã làm cái gì mà tay chân lại lớn như vậy!"
Lạc Mai hung tợn ngẩng đầu, oán độc nhìn Trân Nhã Du, cô ta hận chính mình sao lại hấp tấp như vậy, thấy còn có hai ngày nữa là đại thành công, thế mà thật sự không nhịn được hưng phấn muốn xuất hiện sớm. Nhưng cô ta thực sự không ngờ, bên cạnh Trân Nhã Du lại có cao nhân, chẳng những dễ dàng lôi cô ta ra khỏi cơ thể đó, ngay cả máu quỷ độc nhất trên người cô ta cũng có thể tránh được.
Nhìn thấy kế sách mà mẹ cô ta đã hao phí ba mươi năm cuộc đời của mình để bày ra sắp bị phá bỏ, Lạc Mai không cam lòng bỏ cuộc, trong nháy mắt hồn thể của cô ta phóng ra một luông âm khí đen cuồn cuộn, mái tóc đen tung bay trong không trung.
Cô ta từ dưới đất bò dậy, nhãn cầu đen đã che kín toàn bộ hốc mắt, móng tay đã dài lại mọc dài thêm hai mươi ba mươi cm, mỗi móng đều phát ra ánh sáng đen, nhìn thoáng qua là biết có kịch độc.
Ba cô gái núp sau Bành Tư Di nhìn thấy cảnh này lập tức chân lại run lên, lùi lại vài bước, ngồi xổm trong góc tường run rẩy.
Kể từ khi Bành Tư Di nhìn thấy cả xác khô, mức độ tiếp thu với ma quỷ đã cao hơn rất nhiều, cộng với một túi bùa Lý Lạc Phàm đưa đã cung cấp cho cô ấy dũng khí vô tận, không những không sợ hãi mà còn kiên nhẫn an ủi ba người bạn cùng phòng: "Đừng sợ, chỉ là oán khí của cô ta không thể kìm nén được nữa, biến thành lệ quỷ mà thôi, giống như Sadako trong phim ngày xưa ấy, hay là Sở Nhân Mỹ(*), hay là vong trẻ con trong "Chú Oán'(*) đại loại vậy ấy."
(*) Sở Nhân Mỹ là tên Hán Việt của ma nữ trong phim ma Hồng Kông "Sơn Thôn Lão Thi”
(*) Tên phim
Ba người bạn cùng phòng: ”...'
Cảm ơn đã an ủi! Lần sau xin đừng an ủi nữa! Nghe còn sợ hơn!
Sadako, Sở Nhân Mỹ, Chú Oán, có ai không phải là quỷ cấp ác mộng không, nhìn một cái là chết rồi! Bọn họ hôm nay không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần rồi, cũng không biết có thể sống sót mà chạy trốn hay không nữa.
Vừa nghĩ đến việc trốn thoát, Cao Vũ Phỉ chợt nhớ tới một việc, cô huých cùi chỏ vào Nhiếp Tử Hàm, môi mấp máy, nói thật nhỏ đến mức khó mà nghe ra: "Cậu có cảm thấy quá yên tĩnh không?” Nhiếp Tử Hàm chợt cứng người lại, trong nháy mắt mở to hai mắt, trong thời gian huấn luyện quân sự, quản lý ký túc xá rất nghiêm khắc, nếu như bình thường bọn họ gây ồn ào như vậy thì quản lý đã đến từ lâu, nhưng hôm nay không những không đến, thậm chí cả tiếng bước chân đi tuần như thường lệ bọn họ cũng không nghe được.
Nhiếp Tử Hàm đánh bạo đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn là lưng ướt đẫm, cô ấy cứng nhắc ngồi xổm xuống, cố gắng kìm nén tiếng nức nở: "Ngoài cửa sổ của chúng ta toàn là sương mù, không nhìn thấy gì cả."
Đúng lúc này, Lạc Mai giơ cả hai tay lên trước cơn gió u ám trong phòng, cánh cửa ký túc xá vốn đang khóa chặt bị gió thổi tung, tiếng đóng mở phát ra lạch cạch.
Ba cô gái ngồi xổm dưới cửa sổ nhìn về phía cửa ký túc xá phía đối diện, họ phát hiện ra ở cửa lớn của ký túc xá cũng dày đặc sương mù trắng xóa, hành lang quen thuộc ban đầu đã biến mất.
Cao Vũ Phỉ chết lặng, không khỏi thốt lên: "Cảm giác như ký túc xá của chúng ta bị cô lập với thế giới vậy."
"Không sao đâu." Bành Tư Di ở trước mặt quay người lại nói, đang muốn tiếp tục an ủi, cô ấy lại nghe thấy ba cô gái đồng thanh ngắt lời: "Cậu đừng nói nữal"
Vừa rồi an ủi một câu đã dọa người ta sợ gần chết, một câu nữa chỉ sợ phải bất tỉnh ngay tại trận, trái tim yếu đuối của bọn họ thật sự chịu không nổi đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận