Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 405: Chương 405

Chương 405: Chương 405Chương 405: Chương 405
Chương 405: Chương 405
Người đã chết năm ngàn năm trước lẽ ra không nên tồn tại trên thế giới này nữa. Lý Lạc Phàm không khỏi nhìn về phía thiên la địa võng trận, nhìn người sương mù đen trong trận pháp, người đàn ông sương đen đang gầm lên như một con dã thú phẫn nộ. Y vốn là hóa thân của chấp niệm, hơn nữa vì chấp niệm muốn hồi sinh "nàng ấy" mà bày mưu tính kế trong năm nghìn năm, bồi dưỡng một lượng lớn thịt người Thái Tuế sống, lần lượt xây dựng những ngôi mộ cổ và bày ra những trận pháp khác.
Để "nàng ấy" sống lại có thể nói là lý do duy nhất khiến y tồn tại trên thế giới này, nhưng y không thể ngờ rằng Lý Lạc Phàm lại dùng máu và tinh khí của chính mình làm vật trung gian, dễ dàng biến năm nghìn năm vất vả của y thành tro bụi ở thời điểm hiện tại.
Nàng ấy tiêu tán rồi, cuối cùng y thậm chí còn không thể chạm vào gương mặt nàng ấy nữa.
Người sương đen ngửa mặt lên trời gào thét, sương mù đen bao quanh đầu y trong nháy mắt tiêu tan, lộ ra một khuôn mặt giống hệt Liễu Như Thị, chỉ khác là đôi mắt hắn đỏ ngầu và vẻ mặt vặn vẹo. Một giây tiếp theo, sương mù đen dày đặc lại từ trong cơ thể y lan ra, lân này không chỉ bao phủ khuôn mặt mà còn lan xuống phía dưới, gân như bao phủ toàn bộ cơ thể y, sương đen dày đặc đến mức gần như hình thành một thực chất.
Y hóa ma nồi!
"Râm!" Người sương mù đen đấm một quyền vào thiên la địa võng trận, cái lồng vốn trong suốt bên chắc rung chuyển, xuất hiện một vết nứt rõ ràng. Lý Lạc Phàm lập tức tái mặt, nhìn Liễu Như Thị rõ ràng có phần mệt mỏi, hai mắt đỏ bừng.
"Đi maul" Liễu Như Thị quay người không nhìn mặt Lý Lạc Phàm, giơ kiếm đâm vào người đàn ông sương đen, đồng thời hét lớn: "Lệnh thứ hai của tôi, nhanh chóng rời đi, phong tỏa lối vào."
Lý Lạc Phàm hít một hơi thật sâu, lúc này cô đã hiểu rõ ràng, Liễu Như Thị ôm ý định đồng quy vu tận với người đàn ông sương đen, anh hoàn toàn không có ý định sống sót trở về, cho nên lúc đầu anh mới giao cho mình hai nhiệm là đốt quan tài và rời đi.
"Anh lừa tôi" Lý Lạc Phàm nhịn không được hét lại: "Anh đã đồng ý với tôi sẽ không chết."
Liễu Như Thị không nói gì, đáp lại Lý Lạc Phàm chính là đòn đánh nghiêm trọng của người đàn ông sương đen, thiên la địa võng trận sắp sụp đổ. Lý Lạc Phàm nhìn Liễu Như Thị thật sâu, quay người chạy vê phía nơi cô vừa đến, ngay lúc bước qua khỏi bức tranh, cô nghe thấy Liễu Như Thị thì thào nói: "Lạc Phàm, thật xin lỗi." Lý Lạc Phàm không nhịn được quay đầu nhìn lại, nhưng tranh vẽ núi non, sông ngòi, thôn mạc đều không còn, cả trời đất đều bị sương mù đen bao phủ. Nỗi đau xé lòng từ trong lòng truyền ra, Lý Lạc Phàm không nhịn được nữa, trong nháy mắt bật khóc như mưa. Nhưng lúc này không phải lúc để cô bi thương, cô nhảy ra ngoài, lấy ra bút Bạch Ngọc che bức tranh trên tường lại. Trận pháp này tiêu hao rất nhiều linh lực, Lý Lạc Phàm gần như đã dùng hết toàn bộ linh khí và thể lực trong cơ thể để hoàn thành trận pháp, nhưng giây tiếp theo, linh khí lại nhanh chóng hồi phục, tựa như thể xác và tinh thân kiệt quệ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lý Lạc Phàm không có thời gian suy nghĩ nguyên nhân, có lẽ đây chính là lời lúc trước Liễu Như Thị đã nói, chỉ có ở tuyệt cảnh mới có thể phát huy ra tiềm năng cực hạn. Cô chỉ dán lên mình một tấm bùa, nhanh chóng sơ tán rồi dùng bút Bạch Ngọc lần lượt thiết lập các trận pháp phong tỏa. Cô không biết Liễu Như Thị có thể ngăn chặn được người đàn ông sương mù đen hay không, cũng không biết liệu trận pháp ngăn chặn của cô có hiệu quả hay không, nhưng lúc này cô đã không còn lựa chọn nào khác.
Tốc độ quay trở lại nhanh hơn nhiều so với khi đến đó, Lý Lạc Phàm chỉ mất nửa giờ để ra khỏi thông đạo của cây hòe. Cô liếc nhìn mặt trời đỏ rực vừa mới tỏa sáng, cầm chiếc bút Bạch Ngọc lên mở ra quỷ môn
Bạn cần đăng nhập để bình luận