Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 308: Chương 308

Chương 308: Chương 308Chương 308: Chương 308
Chương 308: Chương 308
Tay Trương Mộng Đồng nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt Ngô Mậu Trúc, khép đi đôi mắt vẫn đang mở to.
Mộng Đồng bị cha cô ấy kéo lên xe, Bành Tư Di thấy cảnh này thì có chút tuyệt vọng: "Xong rồi, tình tiết kết thúc rồi, chúng vẫn chưa tìm được mắt trận, chúng ta không về được nữa rồi."
"Đừng đờ ra nữa, nhanh chóng đuổi theo." Lý Lạc Phàm nắm lấy tay Bành Tư Di đuổi theo chiếc xe, sát sao bên cạnh Mộng Đồng.
Bầu không khí trong xe vô cùng áp lực, cha Trương ngậm một điếu thuốc lá, quẹt hộp diêm mấy cái mới châm được chút lửa. Mà Mộng Đồng vừa nãy khóc lóc náo loạn, lại đang đờ đẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi mắt trống rỗng khiến lòng người xót xa.
Bành Tư Di ngớ người, quay đầu hỏi Lý Lạc Phàm: "Chúng ta phải đi đâu?”
Lý Lạc Phàm nhìn Mộng Đồng bên cạnh: "Đi xem tiếp diễn biến đằng sau của câu chuyện vê Mộng Đồng."
Trên khuôn mặt Bành Tư Di đều là bối rối và khó hiểu: "Nhưng không phải Ngô Mậu Trúc đã chết rồi sao, ông ta luôn bị giam ở đó làm sao có thể biết được Mộng Đồng đã trải qua chuyện gì?"
Lý Lạc Phàm lắc đầu: "Lời của Ngô Mậu Trúc nghe thì có vẻ vẫn luôn ở đó chờ Mộng Đồng, nhưng thật ra ông ta nói rằng sau rất nhiều năm ông ta muốn rời khỏi lại phát hiện bản thân không thể đi. Sau khi ông ta chết, ông ta chắc chắn đã lập tức đi theo Mộng Đồng đến nhà cô ấy, chỉ là không biết vì sao sau này ông ta lại tự mình trở lại nơi đó chờ đợi.'
Hai mắt Bành Tư Di phát sáng: "Biết được bí mật này chúng ta có thể phá bỏ trận pháp trở vê thực tại rôi?" "Bí mật thì có liên quan gì đến phá bỏ trận pháp?" Lý Lạc Phàm kỳ quái liếc nhìn cô ấy: "Mắt trận để phá bỏ trận pháp ở mái đình, chỉ cần hủy mái đình thì có thể trở về thực tại."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bành Tư Di nghe thế thì ngơ ngác: "Nếu đã có thể phá bỏ trận pháp thì chúng ta đi theo cô Trương làm gì?”
"Ngốc nghếch." Lý Lạc Phàm trợn mắt nhìn cô ấy: "Chỉ khi tìm được nguyên nhân khi đó Mộng Đồng thất hứa không quay trở lại tìm Ngô Mậu Trúc, mới có thể biết..."
Lời còn chưa nói hết, trong xe đột nhiên rung lắc dữ dội, Bành Tư Di bị dọa nhanh chóng bám chặt cánh tay Lý Lạc Phàm, kinh hồn bạt vía hỏi: "Lẽ nào trên đường về nhà Trương Mộng Đồng đã gặp tai nạn xe?”
Lý Lạc Phàm cười lạnh: Là Ngô Mậu Trúc không dám để chúng ta tiếp tục xem tiếp."
Quả nhiên giây sau, bọn họ lại xuất hiện trong rừng trúc.
Lý Lạc Phàm ôm lấy bả vai nhìn Ngô Mậu Trúc, chế nhạo cười: "Ông chơi không nổi nữa à? Nếu đã lôi chúng tôi vào trong ký ức của ông thì nên hào phóng để chúng tôi xem hết đã chứ, sao mà mới xem mở màn đã không cho xem nữa là sao? Lễ nào chúng tôi còn phải nạp hội viên hay gì gì đó nữa sao?”
Ngô Mậu Trúc cực kỳ tức giận, kéo hai cô gái vào huyễn cảnh được xây lên bằng ký ức của mình là ý tưởng để vây hãm bọn họ lại, nhưng ông ta không ngờ bọn họ thế mà lại lên xe của Mộng Đồng, thậm chí muốn theo Mộng Đồng xem thứ mà ông ta không muốn để người khác biết được nhất.
Ngô Mậu Trúc khoanh tay đứng trước ngôi nhà trúc nhắm mắt lại, lần nữa mở mắt ra, đôi mặt tựa như một đầm nước sâu đen thẳm nhìn không thấy đáy, Bành Tư Di không kịp phòng bị mà nhìn vào mắt ông ta, loại cảm giác như bị hút đi linh hồn cả cơ thể bị giam cầm như tối qua lại ùa về, nhưng khác với đêm qua, hiện tại ánh mắt Ngô Mậu Trúc còn mang theo ác ý, bùa hộ mệnh lập tức được kích hoạt, Bành Tư Di cảm thấy lá bùa trong tay nóng lên, một luồng sáng vàng từ lá bùa chui ra ngoài, rơi xuống trên người Bành Tư Di biến thành một màn trong suốt, bao phủ cô ấy chặt chẽ bên trong.
Cảm giác linh hồn bị hút ra khỏi cơ thể ngay tức khắc đã biến mất sạch sẽ, Bành Tư Di thở phào nhẹ nhõm, lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Ngô Mậu Trúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận