Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 241: Chương 241

Chương 241: Chương 241Chương 241: Chương 241
Chương 241: Chương 241
Mã Bác Kim nhìn thứ đồ trong tay mình, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Ngô Sơn Huy, vừa định nói gì đó lại thấy Ngô Sơn Huy giơ ngón trỏ lên miệng,'suyt" một tiếng không thể nghe ra. Sau đó chỉ vào túi áo của ông ta, ra hiệu cho ông ta cất cẩn thận.
Mã Bác Kim do dự, đối với ông ta mà nói Tiên Bảo còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, Ngô Sơn Huy đưa cho ông ta thứ này không biết có tổn thương đến Tiên Bảo không. Nhưng những lời vừa nãy Ngô Sơn Huy nói trong phòng lại không ngừng vang vọng trong đầu, thậm chí ông ta còn cảm thấy những gì Ngô Sơn Huy nói là đúng, bởi vì loại cảm giác đột nhiên biến thành một người khác kia thật sự cảm giác như hai linh hồn khác nhau.
Đúng vào lúc ông ta chần chừ do dự, Tiên Bảo lấy kem xong quay người lại, Mã Bác Kim lập tức nhét lá bùa vào trong túi quần, tốc độ nhanh tới mức ông ta cũng không phản ứng lại kịp.
Tiên Bảo câm kem tung tăng đi tới bên cạnh Mã Bác Kim, ngẩng đầu lên cười khanh khách: "Ba ba về nhài"
"Ôi, được!" Mã Bác Kim gật đầu ra hiệu với mấy người ngồi trên bàn, sau đó dẫn con trai rời khỏi phòng bao.
Năm người còn lại trong phòng cũng không nói chuyện, vừa nãy đứa trẻ kia đột nhiên xuất hiện ở cửa, loại cảm giác kỳ lạ đó khiến mọi người đều có chút không tự nhiên. Phùng Thân Dân đứng ở vị trí cạnh cửa sổ hút thuốc, mãi đến khi nhìn thấy hai cha con lên xe của mình, chiếc xe lái ra khỏi quán rượu tiến vào đường xe chạy, lúc này mới dập điếu thuốc quay đầu hỏi Ngô Sơn Huy: 'Lão Ngô, những lời ông vừa mới nói là thật sao?"
Ngô Sơn Huy nâng tay lên vỗ vỗ bả vai của Phùng Thân Dân: "Lão Phùng, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, ông hiểu rõ tôi mà, lúc trước tôi không tin nhất chính là những thứ như huyền học này. Ông biết tại sao bây giờ tôi lại đột nhiên tin không?”
Thấy vẻ mặt buồn bực của Phùng Thần Dân, Ngô Sơn Huy thở dài một hơi nói: "Bởi vì tôi đã gặp rồi!"
Phùng Thần Dân không phản ứng kịp, có chút ngỡ ngàng hỏi: "Gặp phải cái gì?
"Quỷ! Ác quỷ! Tròn sáu con quỷ!" Ngô Sơn Huy nhớ lại những gì trải qua đêm hôm đó thì sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ: Các ông nhớ lúc trước tòa nhà Thu Minh đã có sáu người nhảy lâu tự tử không? Thật ra chỉ có người đầu tiên nhảy lầu tự tử thôi, sau khi cậu ta chết thì hồn phách đã biến thành ác quỷ ở lại tòa nhà hại chết người chết thứ hai, người chết thứ hai hại chết người thứ ba... Tôi là người thứ bảy được chọn trong số bọn họ. Nếu không phải vị đại sư kia cứu tôi, tối hôm nay bữa tiệc rượu này các ông chỉ có thể kính trời kính đất rồi kính người chết trẻ là tôi rồi!"
Lâm Xuân Hải nghe xong thì trợn mắt há mồm cố gắng nhếch mép, nặn ra một nụ cười khó coi: “Anh đừng có đùa nữal"
Ngô Sơn Huy: “Tôi không đùa, tôi nói là sự thật!"
Lâm Xuân Hải: 'Không phải, ý của em là bây giờ anh chết cũng không thể coi là chết yểu đâu, nhiêu nhất chỉ có thể coi là chết ở tuổi trung niên thôi!"
Ngô Sơn Huy: ....
"Cậu thấy có hài hước không?" Ngô Sơn Huy đứng dậy muốn đi: "Bữa cơm tối nay không còn tâm trạng ăn nữa rồi, lân sau lại tụ tập!"
"Anh anh, em sai rôi, em chỉ là nhất thời quá căng thẳng muốn làm bầu không khí trở nên sôi nổi mà thôi!" Lâm Xuân Hải nửa kéo nửa ôm ấn Ngô Sơn Huy ngồi lại vào ghế, mắt nhìn ông ấy: "Vị đại sư kia thật sự lợi hại như anh nói sao? Không phải là chiêu trò thôi miên che mắt gì đấy chứ? Anh, không phải em không tin anh, chủ yếu là bây giờ anh cũng được coi như là một phú hào rồi, bây giờ lừa đảo nhiều như vậy, có đa dạng các loại thủ đoạn, chúng ta không thể không đề phòng!"
Phùng Thần Dân đã lấy lại tinh thân vội vàng kéo Lâm Xuân Hải sang một bên, còn mình thì ngồi bên cạnh Ngô Sơn Huy, cười khổ nói: "Lão Ngô, em họ của tôi và tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chuyện của ông ta chính là chuyện của tôi, tôi muốn hỏi xem vị đại sư kia thật sự linh nghiệm sao? Vậy Tiên Bảo thật sự là bị quỷ ám sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận