Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 156: Chương 156

Chương 156: Chương 156Chương 156: Chương 156
Chương 156: Chương 156
Thấy Chu Chính Dương đến, Lý Lạc Phàm lau sạch mặt bàn, chủ động nói với cậu về tình hình của Trân Tứ Hải: "Bác sĩ kiểm tra qua rồi, thân thể ông ấy vẫn tốt, không có bệnh gì to tát, chỉ là bị kích thích quá độ dẫn đến hôn mê, bây giờ đã chuyển qua phòng bệnh bên cạnh truyên dịch rồi, chắc là vài tiếng đồng hồ có thể tỉnh lại. Ông ấy bên đó có động tính gì, chúng ta bên đây sẽ biết ngay."
Chu Chính Dương nhìn dáng vẻ Lý Lạc Phàm, thuận miệng trêu chọc một câu: Đây là bệnh viện nhà cô à, còn chẳng xem mình là người ngoài cơ đấy."
"Đúng rồi!" Lý Lạc Phàm vẫy tay, mười phần bá khí: "Bệnh viện tư nhân này là sản nghiệp dưới tên tôi."
Chu Chính Dương: 222"
Thấy Chu Chính Dương vẫn chưa lấy lại tinh thân, Lý Lạc Phàm cười: "Khám sức khoẻ ở tiểu khu là ai tài trợ anh quên rồi à? Tập đoàn Minh Quang, tôi là sếp lớn đó!"
Chu Chính Dương cảm thấy lo lắng thay cho mấy doanh nghiệp tư nhân lớn nhất tỉnh Nam này, kinh doanh bao nhiêu năm nay rồi, chắc sẽ không sập tiệm trong tay cô gái nhỏ này chứ?
Thấy vẻ mặt vì nước vì dân của Chu Chính Dương, Lý Lạc Phàm chủ động vươn tay kéo laptop qua, không những tự nhấn nút mở máy, mà còn rất thản nhiên hỏi mật khẩu khởi động.
Chu Chính Dương nhập mật khẩu xong thì mở thư mục về quê quán Trần Bằng Cương: "Thứ cô muốn xem đều nằm hết trong này."
Lý Lạc Phàm hưng phấn mà xoa xoa tay: "Để tôi xem xem tướng mạo của ai mới là ba ruột Trần Ái Long đây!"
x* Năm đó lúc Chu Chính Dương điều tra án cũng đã đi hỏi thăm từng hộ gia đình, dân trong thôn thấy cậu vác theo máy ảnh đều thích mê, có người già còn đòi cậu chụp ảnh cho mình, nghĩ rằng bản thân đến lúc trăm tuổi già cũng không đến mức ngay cả một tấm ảnh cũng không có.
Lúc đó đồn công an mà Chu Chính Dương làm việc cũng đúng lúc phụ trách việc xoá đói giảm nghèo cho thôn này, cảnh sát nhân dân đối với yêu cầu hợp lý của thôn dân thì cố gắng thực hiện thôi. Đến khi biết được rất nhiều người trong thôn đều không có ảnh, Chu Chính Dương dứt khoát đều chụp ảnh cho từng người trong thôn và ghi chú thêm tên họ, đề phòng sau này có khi cần đến.
Chu Chính Dương thực sự không nghĩ đến lúc đó mấy hình ảnh bản thân chụp được nay lại có tác dụng to lớn —- dùng cách xem tướng để tìm ba ruột cho Trần Ái Long.
Mở thư mục ra, ảnh chụp từng bức từng bức đều được Lý Lạc Phàm xem qua, ảnh nữ thì trực tiếp lướt qua, đến ảnh của các đàn ông trung niên thì đặc biệt lưu ý.
Chu Chính Dương thấy Lý Lạc Phàm một bên thì phóng to soi từng chỉ tiết trên mặt của người trong ảnh, một bên trong miệng lẩm bẩm cũng không biết đang niệm thầm cái gì nữa, lại một lần nữa cảm thấy bản thân kích động rồi: "Việc xem tướng thật ra không đáng tin đâu, thuộc vê mê tín dị đoan."
"Có phải mê tín dị đoan không cũng không sao, linh nghiệm là được. Con chuột của Lý Lạc Phàm bấm một cái, lại mở thêm một ảnh chụp khác: "Máy ảnh của anh chụp cũng rõ nét thật đấy, có thể xem rõ đại đa số chi tiết. Chỉ cần ba ruột của Trần Ái Long có trong đây, tôi nhất định có thể tìm ra."
Lại một tấm ảnh mới được mở ra, Lý Lạc Phàm quét mắt qua toàn bộ gương mặt kia một cái, thân sắc trên mặt ngưng trọng lại, cô lập tức phóng to ảnh lên, tỉ mỉ quan sát từng nếp nhăn trên gương mặt đó.
Thời gian mà Lý Lạc Phàm xem bức ảnh này đặc biệt lâu, Chu Chính Dương cũng không kìm được mà hiếu kỳ, đứng phía sau cùng xem. Nhưng xem tới xem lui cậu cũng không xem ra được nội dung gì, không nhịn được mà tốt bụng nhắc nhở cô: "Tôi cảm thấy dù cho ba ruột của Trần Ái Long có là người khác thì cũng không nhất định trông giống Trần Ái Long. Cô không biết bọn họ sống trong thôn đó, người trong thôn đó rất nhiều chuyện, nếu như Trần Ái Long có giống ai trong đó, tin đồn chắc chắn đã truyền đi khắp thôn rồi, Trân Tứ Hải cũng sẽ sinh nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận