Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 357: Chương 357

Chương 357: Chương 357Chương 357: Chương 357
Chương 357: Chương 357
Trong cơn hoảng loạn, một cánh tay đột nhiên vươn ra chắn trước mặt Lý Lạc Phàm, móng tay của Khổng Giáp cào qua để lại một mảng thịt đẫm máu. Lý Lạc Phàm nhìn thấy cảnh tượng này lập tức tức giận, lúc này cô hoàn toàn không còn muốn dụ hồn phách Khổng Giáp ra nữa, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ chính là đập gã tan xương nát thịt.
Cô giơ chân đá Khổng Giáp ra ngoài, sau đó cầm Lang Nha Bổng bước tới chỗ gã. Khổng Giáp ngã trên đất đang định nhảy lên lần nữa, Lý Lạc Phàm vốn đã cảnh giác liền vung Lang Nha Bổng tới, đập Khổng Giáp bằng một đòn Trên người Khổng Giáp có một hàng lỗ, vai phải gân như sắp sập nhưng dường như gã không còn cảm thấy đau nữa mà vẫn cố gắng đứng dậy trong khi lẩm bẩm.
Mặt Lý Lạc Phàm không có biểu tình gì, Khổng Giáp vừa đứng dậy liền dùng Lang Nha Bổng đánh gã văng ra ngoài lần nữa, mỗi lần gã bò dậy thì lại dùng lực nhiều hơn để đánh bay gã, chỉ mới năm sáu phút mà thân thể Khổng Giáp đã không còn nguyên vẹn, ngã xuống đất bất động hoàn toàn.
Nhìn thi thể nằm trước mặt, Lý Lạc Phàm lấy một lá bùa từ đầu ngón tay ra, ngọn lửa bao trùm thi thể Khổng Giáp trong nháy mắt, mùi hôi thối tràn ngập trong không khí.
Liễu Như Thị đi đến trước mặt cô, dùng cánh tay không bị thương của anh đè lên vai Lý Lạc Phàm: "Cô không cần phải tức giận như vậy, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
Lý Lạc Phàm quay đầu lại nhìn cánh tay anh, tay áo sơ mi đã bị rách, lộ ra vết thương dài khoảng mười centimet dày bằng ngón tay út, máu thấm đẫm áo sơ mi, đang nhỏ giọt trên mặt đất, điều đáng lo ngại nhất là da thịt hai bên vết thương rõ ràng đã bắt đầu chuyển sang màu đen.
Xác khô hơn 3. 000 năm tuổi này chứa thi độc cực mạnh, Liễu Như Thị có thể chịu đựng được, nhưng nếu là người bình thường thì bây giờ đã thành một thi thể rồi.
Lý Lạc Phàm không còn quan tâm đến Khổng Giáp đang cháy trong lửa bên kia mà lấy bút Bạch Ngọc ra chuẩn bị y thuật để rút chất độc ra khỏi người của Liễu Như Thị. Ngoài việc sử dụng những lá bùa thích hợp để chữa trị vết thương, điều quan trọng nhất của đạo sĩ là lấy linh lực trong cơ thể làm chỉ dẫn, đặc biệt đối với thi độc như thế này, phải dùng một lượng lớn linh lực mới có thể loại bỏ được độc tố từ cơ thể anh từng chút mội.
Lý Lạc Phàm lấy linh làm dẫn, vẽ một loạt linh phù lên vết thương của anh, mỗi lá bùa đều tràn ngập linh khí đậm đặc. Lý Lạc Phàm cúi đầu chăm chú nhìn vết thương, Liễu Như Thị lặng lẽ nhìn Lý Lạc Phàm, thi thể Khổng Giáp đang lặng lẽ thiêu đốt một bên, khung cảnh trông khá hài hòa.
Cuối cùng, Lý Lạc Phàm đã rút hết chút thi độc cuối cùng ra, nhưng mảnh thịt bị thiếu không thể mọc lại ngay lập tức, Lý Lạc Phàm quấn cánh tay của anh bằng tờ giấy màu vàng có vẽ bùa trên đó, nhưng trong túi của cô không có băng vải hay thứ gì cả.
Lý Lạc Phàm cúi đầu tìm trong túi hồi lâu nhưng không tìm được thứ gì thích hợp, đột nhiên ánh mắt dán chặt vào chiếc áo sơ mi trắng của Liễu Như Thị."m..." Lý Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn Liễu Như Thị, có chút do dự: "Tay áo sơ mi của anh đều bị hư rồi..."
"Ừ.' Liễu Như Thị cúi đầu, cởi kéo tay áo bị xé thành từng mảnh xuống, thản nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Lý Lạc Phàm yếu ớt hỏi: "Anh có ngại làm nó hư chút nữa không?" Liễu Như Thị: "...
Mười phút sau, cánh tay của Liễu Như Thị được băng bó cực kỳ chặt chẽ, phía trên còn thắt nơ con bướm. Lúc này ống tay áo sơ mi trên người chỉ còn một nửa, ống tay áo còn lại đã biến mất hoàn toàn, lộ ra toàn bộ cánh tay mịn màng của anh.
Lý Lạc Phàm nhìn chằm chằm nơ con bướm, lại nhìn bộ quần áo rách nát của Liễu Như Thị, không khỏi bật cười, hai con mắt sáng cong thành hình lưỡi liềm. Liễu Như Thị cúi đầu nhìn tạo hình của mình, vừa bực vừa buồn cười: "Tôi chưa bao giờ chật vật như vậy.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận