Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 267: Chương 267

Chương 267: Chương 267Chương 267: Chương 267
Chương 267: Chương 267
Cô ta nhìn chằm chằm vào thời gian trên máy tính, cầu mong chủ tịch đừng quên cô ta, nếu tối nay về nhà một mình, có lẽ sáng mai cô ta sẽ không còn nhìn thấy mặt trời nữa.
Trân Hiểu Nhã càng chờ đợi càng lo lắng, bỗng điện thoại bàn reo lên, Trần Hiểu Nhã đứng bật dậy trả lời cuộc gọi, là Lina từ văn phòng Tổng thư ký: "Có phải Trân Hiểu Nhã không? Lý tổng bảo cô đợi ở đại sảnh tâng một đợi cô ấy."
Trân Hiểu Nhã nhanh chóng cảm ơn cô ấy, khi cúp điện thoại, cô ta nhận ra quần áo của mình đã ướt đẫm mồ hôi, vừa rồi cô ta quả thực rất sợ.
Sau khi tức tốc thu dọn bàn làm việc, Trần Hiểu Nhã xách túi đi thẳng vào thang máy, cô ta sợ mình đi chậm, Lý tổng sẽ mất kiên nhẫn không đợi nữa. May mắn thay, thang máy đến tâng một, Lý Lạc Phàm vừa hay bước ra khỏi thang máy chuyên dụng. Nhìn thấy Trần Hiểu Nhã, Lý Lạc Phàm khẽ mỉm cười, ra hiệu cho cô ta đi theo cô.
Trân Hiểu Nhã bước từng bước nhỏ theo sau Lý Lạc Phàm, chiếc xe đặc biệt của Lý Lạc Phàm đậu ở lối vào tòa nhà, Lý Lạc Phàm mở cửa lên xe, cô vẫy tay với Trần Hiểu Nhã đang ngây người: 'Cô ngây ra đó làm gì? Lên đi!
Mặt Trân Hiểu Nhã đột nhiên đỏ bừng, cô ta cúi người lên xe, ngồi cạnh Lý Lạc Phàm không dám lên tiếng, cô ta cảm thấy rất may mắn khi chủ tịch của mình lại là một cô gái xinh đẹp, nếu là nam thì sẽ không thể giải thích rõ ràng được.
Chiếc xe lăn bánh, Lý Lạc Phàm quay đầu nhìn Trần Hiểu Nhã: "Cô sống ở đâu? Chúng ta trực tiếp đến đó, nhưng cô phải nấu bữa tối cho tôi đấy nhé."
Trần Hiểu Nhã dè dặt véo ngón tay mình: "Tôi chỉ có thể nấu đồ ăn thường ngày, hương vị cũng tạm thôi ạ.' Lý Lạc Phàm mỉm cười: "Đồ ăn nhà nấu rất ngon, vậy giỏi hơn tôi nhiều rồi. Có khi tôi phải ăn mì luộc hai tháng liên vì tôi chỉ có thể nấu món đó."
Tâm trạng căng thẳng của Trần Hiểu Nhã thoải mái hẳn lên, cô ta mỉm cười ngượng ngùng, như thể có một con chuột chũi nhỏ đang thét lên trong lòng: Chủ tịch thật giản dị và dễ thương!
Cũng may chủ tịch không phải nam, nếu không cô ta nhất định sẽ phải lòng côi
Xe dừng trước tòa nhà nơi Trần Hiểu Nhã thuê, Lý Lạc Phàm xách túi xuống xe, theo thói quen nhìn khung cảnh xung quanh trước khi cùng Trân Hiểu Nhã lên lầu.
Ngôi nhà Trân Hiểu Nhã thuê là chung cư thang bộ kiểu cũ, cô ta ở phòng giữa trên tâng 4, leo lâu không quá mệt, ánh sáng cũng vừa phải. Căn hộ một phòng ngủ ba mươi mét vuông được Trần Hiểu Nhã thu dọn rất ấm áp và sạch sẽ, vừa nhìn đã biết đây là một cô gái nhiệt huyết yêu đời.
Lý Lạc Phàm đi một vòng quanh nhà, sau đó ngồi ở chiếc bàn duy nhất trong nhà, đặt túi xách lên. Trân Hiểu Nhã rửa tay, đeo tạp dê chuẩn bị cho bữa ăn tối nay.
Bình thường Trân Hiểu Nhã luôn dùng bữa một mình nên làm rất đơn giản, nhưng hôm nay Lý Lạc Phàm đến, cô vừa là chủ tịch vừa là ân nhân cứu mạng cô ta, Trần Hiểu Nhã rất hăng hái, dành bốn mươi phút để nấu bốn món một canh, đầy đủ thịt, cá và rau, cực kỳ phong phú.
Đặt thức ăn đã nấu xong lên bàn, Trân Hiểu Nhã rửa tay, cởi tạp dề đi ra ngoài tìm Lý Lạc Phàm, chỉ thấy cô ấy đang ngôi vẽ bùa ở trên bàn. Cây bút Bạch Ngọc hài hòa duyên dáng đung đưa trong tay cô, nét bút chu sa lưu loát vẽ những đường nét mà cô ta không thể hiểu được trên tờ giấy màu vàng.
Tuy rằng không hiểu Lý Lạc Phàm đang vẽ cái gì, nhưng Trần Hiểu Nhã cảm thấy rất ấn tượng, nhìn Lý Lạc Phàm hai mắt sáng lên, ngưỡng mộ từ tận đáy lòng: "Khó trách chủ tịch còn trẻ như vậy mà có thể quản lý công ty, còn là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học, đúng là đa tài đa nghệ, cô giỏi quát"
Lý Lạc Phàm: ....'
Chỉ là một lá bùa thôi, sao có thể nói là đa tài đa nghệ?
*xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận