Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 276: Chương 276

Chương 276: Chương 276Chương 276: Chương 276
Chương 276: Chương 276
Tào Đại Bảo đờ đẫn đứng một bên đợi mệnh lệnh của Lý Lạc Phàm, hắn ta cũng chỉ là công cụ trong cuộc âm hôn này, bây giờ hắn ta hận không thể quỳ xuống xin Lý Lạc Phàm buông tha cho mình, hắn ta thật sự không dám làm âm hôn nữa.
"Không nhầm đâu, người cần bắt đúng là các người.' Lý Lạc Phàm đi tới trước mặt hai người, từ trên cao nhìn xuống bọn họ: "Tôi hỏi các người, có phải các người thu tiền sính lễ của nhà họ Tào hay không ? Hôn sự này có phải các người ấn dấu tay hay không?"
Mẹ Trân vội vàng phủi sạch trách nhiệm: “Đấy là tôi viết thay cho con gái, con gái tôi mới là người gả cho cậu ta."
"Bây giờ không cân quan tâm là lời của bà mối hay lệnh của cha mẹ, ai thu tiên ai ấn vân tay thì người ấy gả." Lý Lạc Phàm trừng mắt nhìn người phụ nữ mặc đồ đen: "Còn ngây ra đó làm gì? Khẩn trương cử hành hôn lễ cho ba người bọn họ đi, bà làm bà mối tiên đã thu rồi còn không chịu làm việc à? Người nhà họ Tào đã đồng ý cho bà công xưởng của họ coi như đền bù việc bà bị trời phạt đấy thôi."
Vợ chồng nhà họ Tào gấp đến giậm chân, nếu người con trai họ lấy là Trần Hiểu Nhã thì họ còn cam tâm tình nguyện bỏ ra sản nghiệp, dù sao cũng là một cô gái mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, coi như dùng công xưởng mua lại cái mạng của con gái nhà người ta cũng là đáng giá. Hiện tại phải lấy hai vợ chồng già nhà họ Trần thì con trai họ phải làm thế nào đây? Đừng nói tới nhà máy kia là kế sinh nhai của gia đình họ, chỉ tính tới hai vạn tiền sính lễ bỏ ra trước đây bọn họ đã cảm thấy không đáng rồi.
Nhưng mà lúc này dù có không vui bọn họ cũng không dám nói một lời, cô gái kia quá lợi hại, động một tí là quất roi, bọn họ có thể cắn răng chịu đựng nhưng chỉ sợ con trai họ sẽ bị đánh cho hôn phi phách tán. Bọn họ không dám hé răng, chỉ có thể đặt hết hy vọng vào người phụ nữ mặc đồ đen, thâm liếc trộm bà ta mong bà ta mở lòng từ bi đừng tổ chức hôn lễ này.
Người phụ nữ mặc đồ đen thực sự là có khổ mà không thể nói, bà ta chưa lập tức cử hành hôn lễ cho ba người, cũng không biết ngày hôm nay bà ta có chịu nổi hình phạt của trời hay không. Nhưng đồng thời bà ta cũng không dám cự tuyệt, sau khi giao đấu với Lý Lạc Phàm bà ta hiểu rõ thực lực của cô mạnh hơn bà ta rất nhiều, nếu không muốn chết thì nên ngoan ngoãn nghe lời cô là tốt nhất.
"Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương... mời nhóm tân nương vào chỗ." Người phụ nữ mặc đồ đen kiên trì bắt đầu cử hành lễ âm hôn: "Xin báo cho trời đất biết rằng tại đây hôm nay có hai người cùng nhau tổ chức âm hôn... không đúng... Hôm nay có một lễ âm hôn đặc biệt gôm ba người xin tế bái trời đất nên duyên vợ chồng, tân lang Tào Đại Bảo sinh ngày mùng 1 tháng 4 năm 1993. tân nương....
Người phụ nữ mặc đồ đen khựng lại, lo sợ bất an liếc nhìn Lý Lạc Phàm, thấp giọng hỏi cha mẹ Trần: "Hai người họ tên đây đủ là gì? Sinh vào ngày tháng năm nào?"
Cha Trân mẹ Trân ngậm chặt miệng không chịu hé răng, Lý Lạc Phàm thấy thế cười lạnh nói: "Các người cho rằng không nói thì hôn lễ này không cử hành được sao?" Lý Lạc Phàm chỉ vào Tào Đại Bảo: "Anh qua đây, tới hôn hai người họ mỗi người một cái thì coi như mối hôn sự này thành."
Người phụ nữ mặc đồ đen buồn bực nhìn Lý Lạc Phàm, phải biết rằng âm hôn cần nghiêm túc tế bái trời đất thì mới được coi là đã kết thành vợ chồng, tương tự như giấy đăng ký kết hôn trên trân gian. Làm sao mà chỉ cần hôn một cái đã được tính là kết hôn?
Còn Tào Đại Bảo sau khi nghe Lý Lạc Phàm nói xong thì sắc mặt còn khó coi hơn cả lúc hắn ta chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận