Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 274: Chương 274

Chương 274: Chương 274Chương 274: Chương 274
Chương 274: Chương 274
Lý Lạc Phàm nâng cằm quan sát một lát, quay đầu nói thâm với Trân Tiểu Nhã: "Hình nhân giấy không có ngũ quan nhìn xấu quá đi!"
Trân Tiểu Nhã thành thật trả lời: “Nhìn có chút dọa người!"
Lý Lạc Phàm lấy bút chu sa từ trong túi ra hướng hình nhân giấy vẫy vẫy tay, hình nhân giấy trật tự nối đuôi nhau xếp thành hàng ngoan ngoãn để cho Lý Lạc Phàm vẽ ngũ quan lên mặt chúng. Vốn dĩ trình độ vẽ tranh của Lý Lạc Phàm không được tốt lắm, hơn nữa lần này người hình nhân giấy đi đón chính là cha mẹ của Trân Hiểu Nhã cho nên Lý Lạc Phàm trực tiếp phát huy thiên phú vẽ tranh của mình đến vô cùng nhuần nhuyễn, vẽ ra một đám mũi xiêu vẹo mắt trợn trừng, miệng như chậu máu to, nói không phải quỷ cũng chẳng ai tin.
Trân Hiểu Nhã bị dọa nắm chặt quân áo Lý Lạc Phàm không buông: ˆVẽ xong càng thấy đáng sợi"
"Không sao, như vậy mới có hiệu quả!" Lý Lạc Phàm vẽ ngũ quan cho tất cả hình nhân giấy, tiếp đó lại lấy giấy vàng ra xé thêm hai bộ trường bào, dùng mực chu sa đỏ tô lên, hai bộ đồ cưới đỏ thẫm làm ẩu cho tân nương đã được hoàn thành, cô vứt về phía Tào Đại Bảo ra lệnh: "Đi đón tân nương già của anh đi!"
Ngay cả người phụ nữ mặc đồ đen cũng không dám có ý kiến, Tào Đại Bảo càng không có lá gan lớn như vậy, chỉ sợ chậm chạp một chút sẽ bị Lý Lạc Phàm đánh cho hồn phi phách tán. Hắn ta khóc sướt mướt bò từ trên mặt đất dậy, hình nhân giấy vô cùng chuyên nghiệp đứng vào đúng vị trí của mình, kèn xô na vừa lúc thổi lên khiến bầu không khí hợp tình hợp lý trở nên ma mị quỷ di.
Lý Lạc Phàm nhìn thoáng qua người phụ nữ mặc đồ đen: "Đi đi."
Người phụ nữ mặc đồ đen khóc không ra nước mắt: "Nhưng mà tôi không còn sức nữa."
"Vậy bà tự đi mà nghĩ cách. Lý Lạc Phàm liếc mắt nhìn bà ta: "Chẳng lẽ bà muốn để cho tôi làm loại chuyện táng tận lương tâm khiến ông trời trách phạt?"
Hóa ra là muốn được ngồi yên một chỗ lập mưu hưởng lợi, còn kẻ khác phải đi làm chuyện xấu rồi chịu quả báo thay cho bà ta à?
Người phụ nữ mặc đồ đen không biết phải làm sao, bất đắc dĩ đành cắn đứt ngón trỏ lấy một giọt máu ở đầu quả tim lần nữa, bấm pháp quyết bày ra chiêu hồn đại pháp.
*xx**
Cuộc sống về đêm ở nông thôn hẻo lánh vô cùng buồn tẻ, cha mẹ Trần đã sớm lên giường đi ngủ. Không biết đã ngủ bao lâu, chợt nghe thấy tiếng đàn hát ở bên ngoài. Ba Trân trở mình, nhắm mặt lại than thở: "Nhà ai mà ầm ï thế không biết, nửa đêm rồi còn đánh trống thổi kèn, có người chết à?"
Mẹ Trân nhắm mắt làu bàu: "Hôm nay là ngày con trai nhà họ Tào cùng Chiêu Đệ nhà ta tổ chức hôn sự, không phải mộ của Tào Đại Bảo được chôn ở nghĩa trang phía đông thôn chúng ta hay sao, đoán chừng là tiếng kèn trống đi ngang qua thôi, một lúc sau là hết kêu ngay ấy mà."
Ba Trân ngáp một cái không nói gì thêm, kéo chăn trùm qua đầu định bụng ngủ tiếp nhưng vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng đàn hát càng ngày càng gần, giống như là đang đi về hướng nhà ông ta vậy. Mẹ Trân cũng nhận ra điều kỳ lạ, xoay người ngồi dậy, nhanh nhẹn vén rèm cửa sổ lên: "Nhà họ Tào sẽ không nhầm là Chiêu Đệ đang ở trong nhà đấy chứ..." Lời mới nói một nửa thì mắc kẹt trong cổ họng, bà Trần hoảng sợ trợn to mắt, giọng điệu thay đổi trong nháy mắt: 'Ông... ông già..."
"Ồn ào cái gì!" Ba Trần không kiên nhẫn ngồi dậy, khi nhìn thấy tình huống bên ngoài cửa sổ ông ta cũng ngơ ngác như mẹ Trần.
Thứ đầu tiên đập vào mắt hai người là một gương mặt quỷ bâm dập sưng vù dính đầy vết máu trông đến kinh hồn bạt vía đang lướt trên mặt đất tiến về phía này, bên cạnh nó là mười mấy ác quỷ đi theo diễn tấu sáo và trống, phía sau còn nâng kiệu trên đỉnh đầu. Một lũ quỷ đi vào sân không cân mở cửa mà trực tiếp xuyên qua vách tường chui vào trong phòng ngủ của hai vợ chồng già, nháy mắt tiếng kèn xô na vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận