Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 279: Chương 279

Chương 279: Chương 279Chương 279: Chương 279
Chương 279: Chương 279
Lý Lạc Phàm nhớ lại chuyện xảy ra ở nghĩa địa mà không nhịn được cong cong khóe mắt cười: "Tôi phái mười mấy hình nhân giấy bưng quần áo đỏ thẫm nâng kiệu hoa bắt cha mẹ cô tới nghĩa địa, khiến bà đồng kia cho bọn họ cùng Tào Đại Bảo cử hành nghi thức hôn lễ, còn để cho Tào Đại Bảo hôn miệng họ, kết quả không nghĩ tới là cả người cả quỷ đều ói ra, đây không phải là năng lực chịu đựng quá kém rồi sao?”
Trân Hiểu Nhã tưởng tượng ra hình ảnh đấy cũng không nhịn được phì cười, tuy nói hai người đó là cha mẹ của mình nhưng cô ta không có một chút đồng tình nào. Nếu không phải cô ta mệnh tốt gặp được kỳ tài như Lý tổng, chỉ sợ đã bị ép buộc nằm vào trong mộ động phòng cùng Tào Đại Bảo, khi ấy bọn họ cũng sẽ không chút thương tiếc con gái ruột của chính mình.
Lý Lạc Phàm trở mình khinh thường nói: 'Hai người họ tích cực với việc cô kết âm hôn như vậy, tôi còn nghĩ bọn họ rất thích âm hôn, hóa ra vừa mới đưa vào động phòng đã đều ngất đi, chẳng có chút phản kháng nào."
Trân Hiểu Nhã vẫn còn thắc mắc: "Tào Đại Bảo thì sao?"
"Bị quỷ sai mang đi, hơn nữa quỷ sai còn nói trước mặt cha mẹ hắn rằng về sau ba người một nhà bọn hắn đều sẽ phải đọa xuống địa ngục nhận hình phạt, sau đó cha mẹ hắn cũng hôn mê." Lý Lạc Phàm vẻ mặt vô tội: "Còn có bà đồng kia, bị cảnh sát bắt vê với tội danh truyền bá mê tín dị đoan. Tôi đã nói rồi, mấy hủ tục phong kiến mê tín dị đoan là không thể chơi đùa thích thì làm, nếu nhà họ Tào không tin cái này thì đã không gây ra nhiều chuyện ầm ï đến vậy. Trân Hiểu Nhã: "..."
Lý Lạc Phàm nhìn về phía Trần Hiểu Nhã: "Cô thấy tôi nói có đúng không?”
"Đúng!" Trân Hiểu Nhã lập tức kiên định gật đầu đồng ý: 'Lý tổng nói gì cũng đúng."
Lý Lạc Phàm gối lên hai tay của mình mà thoải mái làm ổ trên sô pha: "Bà đồng này gây ra án mạng, khả năng cũng không sống được qua mấy tháng, chờ sau khi chết cũng sẽ nhận được hình phạt thích đáng, bà ta không thể trốn thoát được đâu."
Trân Hiểu Nhã thở dài một hơi: "Tôi đây xem như là được giải thoát rồi!"
"Ừ, được giải thoát rồi." Lý Lạc Phàm duỗi lưng đứng dậy, cầm ba lô của mình lên: "Trời sáng rồi, tôi phải đi thôi. Ngày mai cho cô nghỉ phép một ngày, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày kia gặp lại tôi muốn thấy một Trần Hiểu Nhã ngập tràn sức sống “" Trần Hiểu Nhã tinh nghịch chào kiểu quân đội: "Cảm ơn chủ tịch!"
Sau khi Lý Lạc Phàm rời đi, Trân Hiểu Nhã trở lại phòng, vừa ngã xuống giường đã ngủ. Lúc này trong mơ cô ta đã không còn thấy cảnh sương trắng phủ kín, đã không còn Tào Đại Bảo đáng sợ, cũng không có cha mẹ muốn bán cô ta để lấy tiên sính lễ mà mơ thấy khuôn mặt tươi cười của Lý Lạc Phàm, nụ cười ấy như xua tan hết thảy những lo lắng trong mộng của cô ta, khiến cô ta yên tâm mà chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh giấc đã là buổi chiều ngày hôm sau, Trần Hiểu Nhã đứng nhìn mình trong gương, chỉ thấy khuôn mặt với làn da mịn màng hồng hào nhuận sắc, đôi mắt tràn đầy sinh lực, không giống bộ dáng bị quỷ hút tinh khí như mấy hôm trước nữa.
Nhìn vào gương tươi cười, Trân Hiểu Nhã đi lấy điện thoại ở trên đầu giường, nhìn thấy thông báo mười mấy cuộc gọi nhỡ của người nhà hiện lên màn hình cũng không thấy khó chịu, thậm chí còn cười tủm tỉm ấn gọi lại. Em trai của cô ta là người nhận điện thoại, vừa nghe thấy tiếng của Trần Hiểu Nhã thì lập tức khóc lóc: "Chị, nhà mình bị ma ám, tối hôm qua chúng dọa cho em sợ phát khiếp chạy thục mạng, cha mẹ cũng bị dọa cho sinh bệnh rồi. Hiện tại bọn họ vừa sốt cao vừa nói mê sảng còn tiểu tiện lên giường, em phải làm sao đây? Chị mau về chăm sóc bọn họ đi, em ở một mình sợ lắm."
"Đã lớn chừng ấy rồi còn có cái gì mà phải sợ, không làm chuyện xấu thì không sợ ma quỷ gõ cửa, nếu không mày đi hỏi cha mẹ xem họ có làm ra chuyện gì đáng xấu hổ hay không để rơi vào kết cục này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận