Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 370: Chương 370

Chương 370: Chương 370Chương 370: Chương 370
Chương 370: Chương 370
"Mới đây." Trong mắt Trân Nhã Du tràn đầy kinh hãi: "Nữ quỷ đó tên là Lạc Mai, bà lão trong cửa hàng đồ cổ là mẹ của cô ta, thực ra bà ta là một phụ nữ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi. Sức khỏe của Lạc Mai không tốt, không sống được lâu, thế là mẹ cô ta đã làm chiếc vòng cổ này cho cô ta để đựng linh hồn, lợi dụng cửa hàng đồ cổ để tìm cho cô ta một vật chứa thích hợp.'
"Khi mình mua chiếc vòng cổ hoa mai, mình đã mang cô ta về, cô ta lợi dụng thế giới trong mộng để hòa làm một với mình, cô ta nói thêm hai đêm nữa là cô ta sẽ có thể đẩy linh hồn mình ra khỏi cơ thể, lúc đó cô ta sẽ sống thay mình, mình không có cơ thể sẽ phải làm cô hồn dã quỷ." Trân Nhã Du run rẩy nắm lấy tay Lý Lạc Phàm: "Lạc Phàm, cậu chỉ lần nhìn qua là thấy chiếc vòng cổ này có vấn đề, nhất định là cậu biết điêu gì đó đúng không? Cậu có thể giúp mình không?”
Lý Lạc Phàm rút tay ra, đưa tay lên cổ Trần Nhã Du kéo một cái, chiếc vòng cổ hoa mai mà Trân Nhã Du dùng hết sức cũng không thể kéo xuống lại dễ dàng bị gỡ ra và rơi vào tay Lý Lạc Phàm.
Trân Nhã Du chạm vào vùng cổ trống trải của mình, đôi mắt lộ ra tia hy vọng, chiếc vòng cổ đã được tháo ra, có phải chỉ cần hai ngày tiếp theo cô ấy không mơ là không phải chết nữa không?
Lý Lạc Phàm cầm chiếc vòng cổ ngắm nhìn một lát, trong mắt lộ ra ý khen ngợi: "Quả nhiên là đồ tốt, dùng nó để đựng âm hồn rất tốt." Cô ngước mắt nhìn Trân Nhã Du: "Cậu còn muốn chiếc vòng cổ này không? Không cần phải cho mình đâu!"
Trân Nhã Du vội vàng xua tay: "Mình không muốn, mình không muốn!" "Vậy mình sẽ lấy nó đi." Lý Lạc Phàm ném chiếc vòng cổ về phía ba lô của mình một cách đẹp mắt, chuẩn xác rơi vào sườn túi cách mình ba mét, sau đó cô đưa tay về phía đầu Trân Nhã Du và làm động tác giật, một âm hồn màu trắng lập tức bị cô lôi tuột ra.
Cao Vũ Phỉ và Nhiếp Tử Hàm bị cảnh tượng này dọa sợ đến run rẩy, vội giơ bùa hộ mệnh trong tay lên che trước mặt, cả người run như cái sàng.
Mặc dù vừa rồi Bành Tư Di đã nói sẽ nhìn thấy quỷ, họ cũng đã chuẩn bị tinh thân, nhưng họ không ngờ rằng Lý Lạc Phàm thực sự có thể lôi ra một nữ quỷ từ trên người Trân Nhã Du bằng tay không!!!
Rõ ràng Lạc Mai cũng rất ngạc nhiên, nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại, mái tóc dài của cô ta lập tức lao về phía cổ và tay của Lý Lạc Phàm. Tóc và tay quỷ đều là những công cụ sắc bén để giết chóc, rất nhiêu người bình thường đã mất mạng dưới hai thứ này khi gặp phải một lệ quỷ. Nhưng đáng tiếc, Lý Lạc Phàm không phải người bình thường, cô thuận tay giật mạnh, trực tiếp túm tóc Lạc Mai, kéo cô ta ngã nhào xuống đất.
Lý Lạc Phàm nhấc chân giãm lên người cô ta, hơi khom người, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô ta rồi nói: "Nghe nói từ nhỏ cô đã đọc cầm kỳ thi họa, đọc danh tác mà lớn lên, đọc nhiều năm như vậy mà không học được một chút lương tâm sao? Một chút đạo đức cũng không có sao? Sau khi chết thì đi đầu thai, cô lại đi làm loại chuyện cướp đoạt thân thể của người khác, có còn cần mặt mũi hay không đấy?"
Lạc Mai chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này, khuôn mặt tái nhợt càng trắng bệch vì tức giận, cô ta há miệng lè lưỡi vê phía Lý Lạc Phàm, một giọt máu đen tựa như ám khí bắn thẳng đến mắt Lý Lạc Phàm. Lý Lạc Phàm giơ tay lên, một con hạc giấy từ không trung xuất hiện chắn trước mặt Lý Lạc Phàm, há miệng nuốt chửng giọt máu đen, giây tiếp theo hạc giấy bị ăn mòn thành bột đen bay tán loạn, đúng lúc rắc vào mặt Lạc Mai.
"Cô cũng có khá nhiều trò đấy." Lý Lạc Phàm giơ chân đá một cước, toàn thân Lạc Mai văng lên, đập mạnh vào cửa rồi lại ngã xuống đất: "Nhưng tôi thấy bản thân cô thực ra cũng chẳng có bản lĩnh gì, cho nên tôi đoán cô chỉ dựa vào mẹ mình thôi phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận