Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 211: Chương 211

Chương 211: Chương 211Chương 211: Chương 211
Chương 211: Chương 211
Lý Lạc Phàm rút la bàn ra xem thử, sau đó chọn con đường bên trái. Vu Vân Vĩ bên cạnh vừa hay thấy được kim la bàn của cô, hơi buồn bực nhìn cô: "Cô không biết xem la bàn sao? Chủ khu mộ chắc hẳn đang ở bên trong con đường này.'
"Đúng vậy, thế nên chúng ta sẽ đến khu mộ chính cuối cùng, trước hết hãy thanh lý đám lệ quỷ ở hai lối này đã" Lý Lạc Phàm nói xong thì dẫn đầu rảo bước tiến vào lối mộ bên trái. Cô vừa đi 7-8 bước, nên đất bỗng nhiên rung chuyển, cô vô thức vịn vào bức tường đứng vững. Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, lối mộ thẳng tắp đã biến mất, bản thân thì đang vịn vào một cửa gỗ mở rộng, trong phòng trải một chiếc chiếu, 7-8 người phụ nữ đang ngôi trên chiếu, chỉ thấy bọn họ vấn tóc cao, mặc áo vạt chéo và váy trắng màu trơn, eo thắt đai lưng rộng vành. Nhìn là biết trang phục nữ thời nhà Chu.
Lý Lạc Phàm nhanh chóng xem xét qua bên ngoài, trước nhà này có một số căn nhà cao hơn nữa, mặt sau lại là những bức tường vây thấp. Trong viện, một số người có vẻ là nô bộc đi qua đi lại. Vu Vân Vĩ và Liễu Như Thị cũng không có ở đây.
Lý Lạc Phàm đã toe tường. Lệ quỷ ở lối một tạo ra các khu vực khác biệt để tách họ ra. Phải công nhận rằng quỷ vực cao ốc Thu Minh kém xa quỷ vực lối mộ này. Nơi đây chẳng những có hoa, có cỏ, có mặt trời, có chim chóc bay lượn, có châu chấu bật nhảy mà thậm chí cô còn cảm nhận được từng làn gió nhẹ phớt qua gò má, ngửi được mùi hoa tươi thoang thoảng dưới tường viện.
Một mùi hương cực kỳ dễ chịu, khiến người ta không khỏi chìm đắm trong đó, muốn hít thêm vài hơi! Lý Lạc Phàm thu hồi tâm mắt, nhìn thoáng qua không gian trong nhà. Đúng lúc này, có một người phụ nữ đang nhìn cô. Hai người phụ nữ đối diện nàng ta chợt cười: "Cô đứng ở cửa chán chưa, mau vào đây ngồi đi."
Lý Lạc Phàm nhướng mày. Khẩu âm của người phụ nữ kia vô cùng quái lạ nhưng cô thế mà lại nghe hiểu. Cô bước một bước vào trong phòng, bấy giờ mới phát hiện quân áo của mình đã thay đổi, cũng là lối trang phục trên áo dưới váy, tóc thì búi cao. Quan trọng nhất chính là cô đang đeo cặp sách, dây thừng khóa hồn và ngọc chứa hồn trên tay đã biến mất.
Cô mà không tỉnh táo thì đã cho rằng bản thân xuyên không rồi.
Người phụ nữ thấy cô cứ đứng yên thì lập tức đứng dậy đi tới kéo cổ tay cô, nở nụ cười tươi rói với cô: "Chỗ ấy có gì đẹp đâu? Theo ta vào nào, ta gọi người bế con trai ta ra chơi. Thằng bé mới chín tháng tuổi, đang độ đáng yêu nhất."
Lý Lạc Phàm cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm cổ tay mình, cười khẽ: "Tay cô lạnh quá.'
Ấy là kiểu lạnh không có hơi ấm, giống làn da của người chết vậy.
Người phụ nữ dường như không nghe ra ý của Lý Lạc Phàm, kéo cô vào nhà rồi lại ngôi quỳ trên chiếu. Một lát sau, một người phụ nữ chừng ba mươi bế một đứa trẻ trắng nõn ra, đưa cho người phụ nữ. Người phụ nữ trêu ghẹo đứa trẻ vài lượt, tiếp đó đưa đứa trẻ cho Lý Lạc Phàm để cô bế: "Đây là con trai ta, mới chín tháng tuổi. Cô bế thằng bé thử đi."
Lý Lạc Phàm không vươn tay đón, chỉ khẽ mỉm cười nhìn khuôn mặt đứa trẻ: "Hồi nãy tôi mới gặp nó."
Nụ cười tươi trên mặt người phụ nữ cứng đờ: 'Cô đang nói gì vậy?” Lý Lạc Phàm vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ, thở dài hơi tiếc nuối: "Đáng yêu thật đấy, tiếc là mới chín tháng đã chết rồi."
Người phụ nữ thình lình ngẩng đầu nhìn Lý Lạc Phàm chằm chặp.
"Đau đớn lắm đúng không? Tôi đang nói lúc đưa theo đứa trẻ đi tuẫn táng." Lý Lạc Phàm nhìn người phụ nữ, giọng điệu chứa đựng sự thương hại: "Tôi có thể giúp các người được giải thoát, đưa các người rời khỏi phần mộ này. Cô có thể dẫn con mình đi đầu thai cùng mình. Kiếp sau, cả hai lại là mẹ con."
Người phụ nữ nhẹ nhàng vỗ về đứa trẻ, trên mặt đã không còn bất kỳ biểu cảm gì: 'Làm cách nào cô phát hiện mọi thứ đều là giả? Ảo cảnh tôi tạo ra trông giả tạo lắm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận