Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 369: Chương 369

Chương 369: Chương 369Chương 369: Chương 369
Chương 369: Chương 369
Lạc Mai thở dài rồi cười: "Nhưng cô cũng không tệ, chờ tôi thay thế cô, cuối cùng tôi cũng có thể thực hiện được ước mơ của mình, dùng cơ thể khỏe mạnh vào đại học." Trân Nhã Du dùng tay đập mạnh vào bồn rửa, sau đó quay người lao ra khỏi phòng tắm, lao tới cánh cửa đối diện, đập hai cái kêu lên: 'Lý Lạc Phàm, cứu mình với!
Giây tiếp theo, cửa ký túc xá mở ra, một bàn tay đỡ cô ấy vào, cửa ký túc xá lại đóng lại.
Nhìn Trần Nhã Du run thành cái sàng, cả người tràn đây âm khí, Lý Lạc Phàm cười ha hả: "Cậu không tin vào tà, mãi đến khi hồn phách của cậu gần như bị ép ra khỏi cơ thể mới phản ứng sao?"
Trân Nhã Du kéo chiếc vòng cổ của mình bật khóc: "Mình không thể tháo chiếc vòng cổ ra, Lạc Mai nói rằng nếu mình mơ hai lần nữa thì cô ta có thể chiếm lấy cơ thể của mình."
Ba người trong ký túc xá đều bị tiếng khóc của Trân Nhã Du đánh thức, nhưng vì đang trong thời gian huấn luyện quân sự nên không ai dám bật đèn hay thậm chí nói to vì sợ làm phiên dì quản lí ký túc xá.
"Có chuyện gì vậy?" Cao Vũ Phỉ nhìn Trân Nhã Du đang khóc, trong lòng khó hiểu: "Nửa đêm không ngủ mà đến ký túc xá của chúng mình định gây lộn với Lạc Phàm à?”
"Không phải." Lý Lạc Phàm xua tay, dựng lên kết giới: "Cậu ấy bảo mình đi bắt quỷ."
Cao Vũ Phi: "Hả?"
Cao Vũ Phỉ và Nhiếp Tử Hàm đều ngẩn ra, trên mặt cũng hiện lên cùng một nghi vấn: "Bắt quỷ? Bắt cái quỷ gì? Quỷ nào?"
Trân Nhã Du đã khóc không thành tiếng, nắm lấy chiếc vòng cổ của mình lặp lại một lân nữa: "Là một nữ quỷ, nữ quỷ đó đang trú ngụ trong chiếc vòng cổ hoa mai này, cô ta đang ở trong cơ thể của mình."
Cao Vũ Phỉ và Nhiếp Tử Hàm đồng thời lùi lại hai bước, không quên vươn tay kéo Lý Lạc Phàm và Bành Tư Di lại thấp giọng thảo luận: "Cậu ấy thế này là bị kích thích gì đó à, hay là có phải bị bệnh thân kinh gì không? Thế mà lại bảo buổi tối gặp quỷ?"
Bành Tư Di buồn bực nói: "Đi đêm gặp quỷ không phải là bình thường saol Các cậu gặp quỷ vào ban ngày à?"
"Cậu có bị ngốc không?" Cao Vũ Phỉ đưa tay vỗ vào ót Bành Tư Di: "Trên đời này làm gì có quỷ!"
Bấy giờ Bành Tư Di mới tỉnh cả người, cô ấy dùng ánh mắt tỉnh ngộ nhìn Cao Vũ Phỉ và Nhiếp Tử Hàm: 'Ây, thì ra các cậu hoàn toàn không tin lời cậu ấy nói là sự thật à? Vậy thì các cậu chuẩn bị sẵn sàng đi." Cao Vũ Phỉ nghi hoặc: "Chuẩn bị cái gì?"
"Chuẩn bị gặp quỷ!" Bành Tư Di tỉnh như ruồi, đặc biệt hào phóng lấy từ trong túi của mình ra hai tấm bùa hộ mệnh mới đưa cho hai người: "Mang theo bùa hộ mệnh sẽ không sợ nữa, lát nữa hai người tìm một vị trí tốt ngồi chuẩn bị gặp quỷ đi."
Cao Vũ Phỉ cùng Nhiếp Tử Hàm mỗi người cầm trên tay một tấm bùa hộ mệnh, bất giác lại hơi sợ hãi, run rẩy hỏi: "Thật sự có quỷ sao?”
Bành Tư Di đặt một ngón tay lên miệng 'suyt' một cái, chỉ vào Trân Nhã Du đang nghẹn ngào: "Nghe cậu ấy nói đã.
Lúc này Trần Nhã Du đang kể lại giấc mơ mấy ngày gân đây của mình cho Lý Lạc Phàm: "Mình thường hay nằm mơ, thế nên những ngày đầu mình không để ý lắm, nhưng sau đó mình nhận ra đêm nào mình cũng mơ về cô ta, nên mình hơi sợ, nhưng mình cũng không biết phải làm gì."
Lý Lạc Phàm nhìn cô ấy: "Cậu không nghi ngờ chiếc vòng cổ sao? Mình đã nói mấy lần rồi, chiếc vòng cổ của cậu là đồ tà môn."
Trân Nhã Du yếu ớt thanh minh: "Lúc đó mình không nghĩ đó là do chiếc vòng cổ, bởi vì mình đã không đeo chiếc vòng cổ đó kể từ khi bắt đầu học quân sự rồi."
Lý Lạc Phàm hỏi: "Vậy vòng cổ của cậu để ở đâu?"
Trân Nhã Du thành thật trả lời: "Trong vỏ gối."
Lý Lạc Phàm nghe vậy cười thành tiếng: "Cái đó và việc đeo nó trên cổ có gì khác nhau đâu? Từ khi nào cậu nhận ra chiếc vòng cổ này bắt đầu có sự lạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận