Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 127: Chương 127

Chương 127: Chương 127Chương 127: Chương 127
Chương 127: Chương 127
Con ma phía sau gâm lên một tiếng chói tai, từ cửa sổ lao vào Trương Đức Dũng, đẩy anh ta ngã xuống đất. Đúng lúc này, một luông ánh sáng vàng từ trong túi quân của Trương Đức Dũng phóng ra, đánh bật con ma giả dạng Chu Thắng Thành ra ngoài bay vào tường.
Trương Đức Dũng dùng tay sờ vào túi quân, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng trở nên khẩn trương hơn, lá bùa mà Lý Lạc Phàm đưa đã cứu anh ta hai lân, chỉ còn tác dụng một lần nữa thôi. Trước mặt có một con quỷ, còn có ba con quỷ chặn cửa ngoài văn phòng, nếu tính như vậy thì cơ hội trốn thoát là quá nhỏ!
Nhưng cho dù biết là vậy, Trương Đức Dũng cũng chỉ có thể dũng cảm chạy ra ngoài, vừa lao ra khỏi chỗ rửa tay, anh ta đột nhiên dừng lại, ba con quỷ trắng nhợt ở bên ngoài đứng trước mặt anh ta, không biết đã đợi bao lâu rồi.
Trương Đức Dũng run rẩy lấy tờ bùa từ trong túi quân ra, cố gắng xua đuổi lũ quỷ, nhưng khi anh ta nhìn rõ hình dáng tờ bùa bây giờ, bỗng cảm thấy tuyệt vọng hơn cả con quỷ đang mắc kẹt trên tường, tờ giấy màu vàng rực đã chuyển sang màu trắng xám, dùng sức nhẹ sẽ rơi ra những mảnh vụn. Bùa còn dùng được một lần nhưng chắc chắn không ngăn được ba con quỷ cùng một lúc!
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Trương Đức Dũng không còn do dự nữa, đưa ra con át chủ bài cuối cùng của mình, nhất thời, cả tâng văn phòng vọng lại tiếng gào thét xé ruột xé gan của anh ta: "Lý tổng, mau đến cứu tôi với!"
"Lý tổng, mau tới cứu mạng!"
Những tiếng thét âm ï vang lên từ cuối hành lang, Ngô Sơn Huy bị tiếng hét thê lương này làm cho sợ hãi, nhanh chóng tiến lại gần Lý Lạc Phàm hai bước: "Tại sao giọng nói này nghe quen đến thế?"
Lý Lạc Phàm lao về phía sâu trong hành lang nơi phát ra âm thanh, không quên chế nhạo Ngô Sơn Huy: "Còn có thể là ai ngoài phó tổng của ông!”
"Trương Đức Dũng!" Ngô Sơn Huy giật mình, không ngờ phó tổng kiên định của mình còn có thể phát ra một tiếng hét thảm thiết như vậy, nhất định còn khổ sở hơn cả ông ấy!
Lý Lạc Phàm chạy rất nhanh, phía sau là Ngô Sơn Huy và quản lý Ngụy sợ nếu bị bỏ lại sẽ bị quỷ bắt, cũng chạy như chạy nước rút 100m, hai chân nhanh đến mức có thể cất cánh bay lên.
Hành lang không dài, nhưng văn phòng cả hai bên tối om, cuối cùng Lý Lạc Phàm cũng dừng lại trước cửa một văn phòng, nhìn vào trong. Ngô Sơn Huy đột nhiên phanh gấp, ôm lấy ngực, vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Là ở đây à? Xem qua thì không giống như có người ở bên trong."
"A, có quỷ!"
Lý Lạc Phàm lấy trong túi ra con hạc giấy lần nữa, ném lên không trung, con hạc giấy đột nhiên lớn lên, lao vào cửa kính. Chỉ có một tiếng vang, cửa kính vỡ tan rơi xuống đất, văn phòng tối tăm trống rỗng bên trong nháy mắt đã thay đổi diện mạo, ánh đèn sáng ngời, bàn làm việc gọn gàng, trên bàn có máy in và máy tính, thậm chí trên một chiếc bàn còn có cả một cốc cà phê.
Ngô Sơn Huy nhìn quanh toàn bộ văn phòng, có chút kinh ngạc hỏi: "Có phải chúng ta đã trở lại không gian thực rồi không?”
"Không!" Lý Lạc Phàm nhận ra nồng độ âm khí trong phòng, trực tiếp chạy về phía sau: "Đây chỉ là một tâng ảo ảnh riêng biệt vừa được được tạo ra trong không gian quỷ vực, nói trắng ra đây vẫn là một tổ quỷ."
Khi Ngô Sơn Huy nghe nói về tổ quỷ, ông ấy lập tức ngoan ngoãn, không dám nhìn nhiêu hơn mà theo sát Lý Lạc Phàm.
*x**
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, ba nhân viên trước mặt Trương Đức Dũng cuối cùng cũng ngừng chơi trò nhập vai, mỗi người bày ra bộ dáng khi chết, có người chết do nhảy lầu, có người chết do treo cổ, cái mặt đó thật sự là không thể nhìn nổi, e là nếu Sadako thấy chắc cũng phải chui lại vào tivi.
Trương Đức Dũng cầm lá bùa trong tay, run rẩy lùi lại một bước, nhưng cũng không dám lùi quá xa, dù sao phía sau có một con quỷ bị kim quang từ lá bùa đánh vào tường. Nếu đến quá gần, con quỷ sẽ đưa tay tóm lấy anh ta rồi ném ra ngoài cửa sổ đang mở thì phải làm saol
Bạn cần đăng nhập để bình luận