Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 249: Chương 249

Chương 249: Chương 249Chương 249: Chương 249
Chương 249: Chương 249
Lân trước khi thân thể của cậu chết, tuổi thọ của cậu chưa hết, hồn phách chưa xuống đến địa phủ lại còn sống ở trên người của Tiên Bảo, cho nên trên phán quan của sổ Sinh Tử, cậu vẫn luôn là người ở trạng thái sống. Còn hiện tại, số của cậu đã đến, hồn phách đương nhiên là có thể rời khỏi cơ thể, lần này cậu mới chết thật sự!"
Hồn ma giật mình, hắn ta nhìn Lý Lạc Phàm có vẻ không dám tin: "Ý của cô là dù cho không có tai nạn của sáu năm về trước, tôi cũng sống không quá ba mươi tuổi ư?"
Lý Lạc Phàm khẽ gật đâu: "Cậu có tướng mạo đoản mệnh, nếu như không có vụ tai nạn năm đó, thì hôm nay cậu cũng sẽ bị bệnh nặng mà chết."
Hồn ma chậm rãi xoay người nhìn Mã Minh Khuê, thân sắc mờ mịt, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, rốt cuộc mối thù của hắn †a có nên báo hay không?
Lý Lạc Phàm thấy được sự do dự trong mắt của hắn ta, không nhịn được bèn nhắc nhở một câu: "Nếu như bây giờ cậu đến địa phủ báo danh, có thể đầu thai bình thường. Nếu cậu giết ông ta, thì cậu sẽ biến thành lệ quỷ, chịu đủ mọi loại hình trừng phạt để rửa sạch tội trên người đi thì mới có thể vào luân hồi."
Hồn ma không cam lòng chỉ vào Mã Minh Khuê hỏi: "Còn ông ta thì sao? Ông ta thì có thể hại chết tôi rõ rành rành vậy?"
Lý Lạc Phàm lắc đầu: "Luật pháp trân gian quả thực không thể nào xử lý được ông ta, nhưng những việc mà ông ta làm đã được ghi chép rõ ràng từng vụ một ở trên sổ Sinh Tử của phán quan, sau khi ông ta chết sẽ bị xử phạt tương ứng. Nếu như cậu không cam tâm thì cậu có thể chờ mấy năm ở địa phủ, nhìn ông ta bị xử phạt để trút hết oán hận rồi hãng đi đầu thai cũng được."
"Được!" Tính cách hồn ma rất phóng khoáng, sau khi nghe phân tích xong liên đưa ra quyết định: "Tôi đã chết, nếu còn phải chịu tội cõi âm vì ông ta thì thật không đáng, vậy tôi sẽ xuống địa phủ chờ để nhìn thấy kết cục của ông ta, hi vọng tôi sẽ không phải chờ đợi quá lâu!"
Lý Lạc Phàm quay đầu nhìn tướng mạo của Mã Minh Khuê, khẽ gật đầu với hôn ma, mặc dù không hề nói rõ, nhưng ý muốn nói vô cùng rõ ràng.
Hồn phách lập tức thấy trong lòng thoải mái, mỉm cười với Lý Lạc Phàm: "Vừa nãy cô hỏi tên của tôi tôi còn chưa nói cho cô biết, tôi là Trịnh Tử Vũ”
"Thế thì Trịnh Tử Vũ, cậu còn có tâm nguyện gì ở trân gian chưa dứt được không? Ví dụ như đi thăm người nhà?” Lý Lạc Phàm đắn đo nói ra: "Trong khả năng cho phép của tôi, thì tôi có thể giúp cậu hoàn thành tâm nguyện.
Trịnh Tử Vũ suy nghĩ, vẫn chậm rãi lắc đầu: "Bỏ đi, đời này của tôi đã kết thúc, nếu đi gặp thì sẽ lại càng khó chịu hơn, chi bằng cứ đi xuống địa phủ thì tốt hơn, họ có em gái tôi chăm sóc, tôi cũng không có gì để bận lòng."
Lý Lạc Phàm lộ ra vẻ tán đồng: "Cậu đúng là suy nghĩ thấu đáo, cũng lý trí."
Trịnh Tử Vũ mỉm cười, nhìn xuống dưới chân, xong lại ngoảnh đầu hỏi Lý Lạc Phàm: "Tôi xuống địa phủ kiểu gì đây? Sẽ có quỷ sai tới đón tôi sao?"
"Chờ cho chút sự tức giận ít ỏi cuối cùng trên người cậu tan biến hết, thì cậu sẽ tìm được đúng đường để đi xuống địa phủ. Đương nhiên, nếu như cậu muốn rời đi bây giờ, tôi có thể tiễn cậu đi trước một đoạn đường.' Lý Lạc Phàm nhìn xuống đồng hồ đeo tay: "Cũng chỉ có thời gian mười lăm phút."
"Phiền cô tiễn tôi một đoạn nhé." Trịnh Tử Vũ nói một cách dứt khoát: "Tôi không có gì để lưu luyến trên thế gian này nữa, tôi muốn đi ngay bây giờ."
"Đợi một chút!" Giọng của Mã Bác Kim có chút run rẩy, ông ta giấu Tiên Bảo ở sau lưng mình, đứng thẳng người trịnh trọng vái lạy Trịnh Tử Vũ: "Tử Vũ, là nhà chúng tôi có lỗi với cậu, tình cảnh nhà tôi cậu cũng biết, có thể lấy ra một khoản tiền, tôi muốn đem số tiên đó đưa cho ba mẹ cậu, coi như là sự đền bù của tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận