Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 342: Chương 342

Chương 342: Chương 342Chương 342: Chương 342
Chương 342: Chương 342
Lý Lạc Phàm đi tới trước mặt hai cha con này, sau khi đánh giá một lát thì bỗng nhiên vươn hai tay đặt lên đầu người đàn ông trung niên, hơi nhắm mắt lại, một tia linh khí chui ra từ lòng bàn tay Lý Lạc Phàm, quanh quẩn trên huyệt Bách Hội* của người đàn ông.
* huyệt Bách Hội: Nằm ở đỉnh đầu, là điểm gặp nhau của hai đường vuông góc, có vai trò rất quan trọng trong cơ thể, là nơi hội tụ các đường kinh dương, kinh can và mạch đốc.
Bộ xác khô trong ảo cảnh đã bị bùa chú ác độc phong bế thất khiếu cùng tất cả huyệt vị của toàn thân, mà người đàn ông này lại may mắn hơn rất nhiều, chỉ là bị thi khí ngăn chặn thất khiếu mà thôi, chỉ cần làm thất khiếu của hắn ta thông suốt, hồn phách của hắn ta sẽ có thể thoát khỏi thân thể.
Rất nhanh sau đó, linh khí đã đẩy hết toàn bộ thi khí ở Bách Hội huyệt ra, rồi biến thành sợi nhỏ chui vào.
Linh khí kia mang theo một tia ý thức của Lý Lạc Phàm, nó mang theo ý thức mà tìm được hồn thể đang bị giam cầm trong cơ thể, hai mắt hồn thể nhắm chặt giống như là đang hôn mê, linh khí biến thành cây châm đâm một cái vào trên đầu hồn thể, linh hôn cảm nhận được sự đau đớn mà mở bừng mắt, đôi mắt của cơ thể này cũng theo đó mà động một cái, thấy được Lý Lạc Phàm đứng trước mặt mình.
Lý Lạc Phàm cũng cùng lúc mở to mắt, đưa tay vỗ lên đầu hắn ta một cái, đẩy toàn bộ thi khí ở thất khiếu của hắn ta ra ngoài, đưa tay kéo hồn phách trong cơ thể ra rồi ném trên mặt đất.
Dường như người đàn ông trung niên không nghĩ tới việc mình sẽ cứ như vậy mà đi ra, sau khi bối rối một lúc thì bỗng nhiên bắt đầu gào khóc, quỳ trên mặt đất liều mạng mà dập đầu với Lý Lạc Phàm: “Cám ơn đại sư đã cứu tôi ra, van cầu ngài cũng thả con của tôi ra ngoài.
Lý Lạc Phàm làm theo, cũng kéo hồn thể của cậu bé chừng mười tuổi ra ngoài, hai cha con ôm lấy nhau mà khóc rống, bởi vì không có hồn phách và âm khí chống đỡ mà hai bộ thi thể kia cũng phát tím phát xanh rồi xuất hiện thi ban.
Hai cha con khóc một lát mới phục hồi lại tinh thân, đồng loạt dập đầu với Lý Lạc Phàm. Mà Lý Lạc Phàm nhìn thấy quân áo họ mặc cũng đoán được thân phận của bọn họ, đứa nhỏ này có lẽ chính là bạn chơi thời thơ ấu của ông nội Nhiếp Tử Hàm, bởi vì bướng bỉnh mà vào sơn động rồi sau đó mất tích, cha cậu bé vì tìm cậu bé mà cũng mạo hiểm xông vào, từ đó một đi không trở lại.
Lý Lạc Phàm đưa tay nâng hai hồn thể lên: "Mấy chục năm nay trí nhớ của các người có bị hao tổn hay không, còn nhớ chuyện năm đó khi vào sơn động không?”
Người đàn ông trung niên vội vàng gật đầu, đưa tay đẩy con trai: "Đại Tráng, con nói trước đi.'
Đại Tráng cẩn thận hồi tưởng lại một lúc mới mơ mơ màng màng nhớ tới: "Ngày đó, tôi cùng nhóm bạn đốn củi ở phía sau núi, lúc tôi đi tới bên cạnh sơn động thì thấy được một luồng ánh sáng bảy màu, lúc ấy tôi cũng không biết là bị làm sao mà vô cùng muốn đi vào xem một chút. Lúc ấy nhóm bạn ở cùng một chỗ với tôi đều rất sợ hãi sơn động này, nói rằng nhìn vào bên trong là thấy da đầu tê dại, khuyên tôi không nên đi vào, nhưng tôi giống như là bị quỷ mê hoặc, ai nói cũng không nghe, giẫãy thoát khỏi bọn họ rồi chạy vào trong sơn động.'
Tôi đi vào sơn động không bao lâu thì thấy luông ánh sáng bảy màu kia ở trên vách núi, tôi đi qua muốn giơ tay sờ, kết quả là lập tức bổ nhào vào nơi quỷ quái này."
Đại Tráng do nhớ lại chuyện lúc trước nên trên mặt hiện ra vẻ mặt thống khổ: "Tôi bị lũ xác khô vây quanh, bọn họ đưa tôi vào trong phòng này, tôi rất sợ nhưng tôi không ra được, bên ngoài đều là xác khô, bọn họ thật đáng sợ. Ngay lúc tôi tuyệt vọng thì cha tôi cũng bị đưa đến đây, tuy rằng hai cha con chúng tôi được đoàn viên, nhưng chúng tôi cũng không thể ra ngoài được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận