Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 74: Chương 74

Chương 74: Chương 74Chương 74: Chương 74
Chương 74: Chương 74
Con đường hẹp khiến Trân Dư Thịnh không có cơ hội quay đầu lại, trong phút chốc chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước. May mắn là con đường có dốc xổ xuống, nếu đi theo con đường này thì hẳn là có thể rời khỏi xe.
Trân Dư Thịnh lập tức nhấn ga và lái xe về phía con đường đó, nhưng không lâu sau, đã đến phía cuối con đường. Trước mặt ông ta là những gò đất nhỏ, phía trước mỗi gò đất nhỏ đều có một bia đá...
Thì ra là một nghĩa trang.
Đây là một con đường chết!
Phía sau có lệ quỷ, phía trước không có đường đi, lần đầu tiên Trân Dư Thịnh cảm thấy hoảng sợ. Ông ta thực sự không biết nên làm thế nào.
Vào lúc ông ta đang do dự, ngôi mộ trước mặt đột nhiên mở ra, Vương Mặc Mặc bay ra khỏi ngôi mộ, lộ ra ánh mắt đầy oán hận: "Là ông đã giết tôi!"
Nghe những lời này, những ngôi mộ khác lần lượt mở ra, mỗi ngôi mộ đều có một con quỷ bay ra. Lũ quỷ nhìn ông ta với ánh mắt nham hiểm như con thú săn mồi đang nhìn thấy thức ăn.
"Hóa ra ông ta đã hại chết cô, vậy hãy để chúng tôi giết ông ta đi!"
"Hãy chôn ông ta ở đây để bầu bạn cùng chúng tai"
"Chi bằng đẩy ông ta xuống vách đá để đầu ông ta bị dập nát như một quả dưa hấu đi!"
"Có lẽ nên bóp một phát cho ông ta chết đi!"
Trân Dư Thịnh không dám nghe nữa, đột nhiên quay tay lái, chiếc xe thể thao phát ra một tiếng kêu, quay ngoắt 360 độ và chạy về phía con đường nó vừa đi tới. Lúc này, lũ quỷ không đứng yên mà lân lượt lao vê phía chiếc xe. Trần Dư Thịnh đạp mạnh chân ga, sau khi đi vòng qua lại con đường, lũ quỷ phía sau biến mất, ông ta quay trở lại nơi đã đẩy Vương Mặc Mặc xuống vực và Vương Mặc Mặc đang đứng đó chờ ông ta.
Lúc này, Trân Dư Thịnh không có lựa chọn nào khác. Không có cách nào rút lui, ông ta lao tới để tìm kiếm cơ hội sống sót. Ông ta nghiến răng đạp mạnh ga xuống phía dưới, hung hãn hất văng nữ quỷ ra xa. Ông ta vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy nữ quỷ nằm úp trên kính chắn gió phía trước, máu chảy xuống. Cô ta mở to mắt nhìn ông ta, há miệng ra.
"Xong rồi!"
Đầu óc Trân Dư Thịnh trống rỗng. Giây tiếp theo, cả người và xe ông ta lao thẳng đến vách núi rồi rơi thẳng xuống phía dưới, mà ở dưới đó là một đống đá lởm chởm. "AI" Trân Dư Thịnh đột nhiên ngồi dậy, mở mắt ra, lúc này ông ta mới ý thức được cảnh tượng vừa rồi chỉ là gặp phải ác mộng mà thôi. Sau khi lau mồ hôi lạnh trên đầu, Trân Dư Thịnh yếu ớt dựa vào giường, vươn tay bật cái đèn bàn ở bên cạnh.
'Sao vậy?' Người phụ nữ bên cạnh quay lưng về phía ông ta lẩm bẩm, kéo chăn lên mà không quay đầu lại.
"Tôi gặp ác mộng." Trân Dư Thịnh nhớ lại giấc mơ vừa rồi vẫn còn sợ hãi: "Tôi mơ thấy Vương Mặc Mặc biến thành quỷ tìm cách trả thù tôi."
Ông ta nuốt nước miếng, trong mắt tràn đây sợ hãi. Dù biết đó chỉ là một giấc mơ nhưng nỗi sợ hãi khắc sâu vào tận xương tủy khiến lúc này ông ta vẫn còn run rẩy.
"Nếu như lúc đó tôi không giết Vương Mặc Mặc thì tốt rồi." Trong lòng Trân Dư Thịnh khó chịu, cảm thấy có chút hối hận: "Thật ra chuyện chỉ là một trăm vạn mà thôi, nhưng tôi sợ cô ta sẽ tống tiên chúng ta trong tương lai. Khi đưa cô ta về, tôi tình cờ nhìn thấy vách núi hiểm trở kia, đúng lúc 'thiên thời địa lợi nhân hòa nên đã ra tay hành động.
Có lẽ là do ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn cạnh giường khiến lá gan ông ta như to hơn, vẻ mặt Trân Dư Thịnh dần dần trở nên hung ác: "Giết thì cũng đã giết rồi. Chỉ là ác mộng thôi. Tôi không tin trên thế giới này thực sự có quỷ! Nếu thực sự có, cũng không đến lượt Vương Mặc Mặc tìm tôi báo thù. Lý Đại Hải và Lý Minh Châu còn xếp trước cô ta nữa kìa.'
Lúc này, trong một căn phòng khác, Lý Lạc Phàm xem đoạn video giám sát trên laptop của cô, trên môi nở nụ cười: "Ai nói không có bằng chứng? Có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận