Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 165: Chương 165

Chương 165: Chương 165Chương 165: Chương 165
Chương 165: Chương 165
Tuy rằng ông ta không biết chữ, nhưng đây là văn kiện chứng minh nỗi nhục của ông ta đã khắc sâu trong tim.
"Bà tự mình coi đi, kết quả nhỏ máu nghiệm thân ra rồi này, giấy trắng mực đen trên đó viết Trần Ái Long với tôi không có quan hệ huyết thống, nó không phải là con của tôi!" Trân Tứ Hải quăng tài liệu vào mặt Phùng Xuân Hoa, lỗ mũi tức muốn xì khói: "Cũng may là tôi may mắn được chọn làm giám định miễn phí, nếu không chắc bây giờ tôi vẫn còn bị hai mẹ con bà che mắt rồi nhỉ. Phùng Xuân Hoa, bà cũng cả gan lắm, không những ăn vụng sau lưng tôi, còn sinh ra thứ con hoang này!"
Phùng Xuân Hoa thực sự hoảng rồi, bà ta căn bản không biết Trân Tứ Hải và Trần Ái Long đi làm cái gì mà giám định ba con, nếu lúc đó bà ta có mặt, bà ta liêu mạng cũng phải ngăn cho bằng được.
"Cái đó hả, thứ đồ đó ai biết có chuẩn không?" Phùng Xuân Hoa hoang mang tìm lý do cho bản thân: "Vả lại ông cũng không biết chữ, nói không chừng là người ta gạt ông thôi!
Trân Tứ Hải bị Phùng Xuân Hoa chọc cười: “Tôi với người ta không thù không oán, người ta đi gạt một ông già nông thôn để làm cái gì. Chuyện đến nước này bà lại còn không chịu nói thật?"
Phùng Xuân Hoa bị ép đến hết cách, giờ phút này ngoại trừ mặt dày phủ nhận bà ta thực sự không còn cách nào khác: "Trần Ái Long phải con ông không ông còn không rõ sao? Tôi gả cho ông cũng rất an phận thủ thường, làm gì có ong bướm nào. Ông nói Ái Long là con của người khác, vậy ông nói xem, nó là con của ai?"
"Thực sự ép tôi nói sao?' Nét mặt hung ác của Trân Tứ Hải ép sát lại Phùng Xuân Hoa: "Bà tưởng rằng tôi không biết sao? Tôi hỏi bà, Trần Ái Long có phải là con của Tào Hải Toàn không?”
Lời của Trân Tứ Hải như một tia sét bổ trúng Phùng Xuân Hoa, bà ta bị dọa lùi vê sau mấy bước, một câu cũng nói không ra.
Làm vợ chồng một đời, Trân Tứ Hải quá hiểu Phùng Xuân Hoa, nhìn biểu hiện của bà ta, Trần Tứ Hải chắc chắn chuyện này là sự thật rồi.
Trần Ái Long đích thực là con của thợ mộc Tào!
"Phùng Xuân Hoa sao bà dám! Sao bà dám!!" Trân Tứ Hải nổi xung thiên mà đem hết mấy thứ như hoa quả, hoa tươi, bình hoa ném vào đâu Phùng Xuân Hoa: "Bà lại còn để tôi nuôi con của thợ mộc Tào, gan của bà lớn lắm! Tôi không chém các người không được mài" Phùng Xuân Hoa không kịp né, bị bình hoa và dưa lưới đập trúng đầu mà hoa mắt chóng mặt, bình hoa xinh đẹp đó đúng lúc lại đập trúng vai bà ta, đau đến mức rất lâu cũng chưa dịu xuống. Cú đập này đập Phùng Xuân Hoa tới cáu, vung tay đẩy Trần Tứ Hải ngã nhào: "Ông nuôi con cho thợ mộc Tào thì sao nào? Chẳng lẽ tôi sống cả đời không thể có đứa con cho mình sao? Trân Tứ Hải, ông tự biết thân đi, năm đó tôi đường đường là đại khuê nữ hoàng hoa* đi theo ông, không phải là vì hòng ở trong ký túc xá hai người với ông, ông nghĩ tôi sẽ gả cho ông à? Không ngờ ông bề ngoài cường tráng, thực ra lại không dùng được chút nào, kết hôn bao nhiêu năm mà làm tôi mang một cái trứng cũng không có, tôi không suy nghĩ cho bản thân thì tôi còn là người không?”
*ý chỉ những cô gái mới lớn chưa trải qua mối tình nào. Trần Tứ Hải thở hổn hển nói không ra hơi.
Phùng Xuân Hoa nhìn bộ dạng của ông ta, ngược lại rất hả hê, càng nói trắng trợn: "Thợ mộc Tào thì không như vậy, không những trẻ hơn ông, thân thể toàn là cơ bắp, quan trọng là người ta trước sau như một, lúc trên giường lại còn lợi hại hơn cả lúc làm việc. Tôi cũng nói thật cho ông biết, tôi ở cùng với hắn cũng đã mười mấy năm, lúc tôi năm mươi mấy tuổi vẫn còn ăn nằm với hắn đấy! Số lần bọn tôi làm trong một tháng còn nhiều hơn số lần với ông trong một năm nữa!"
"Thứ tiện nhân không biết xấu hổi" Trân Tứ Hải từ dưới đất bò dậy, điên cuồng mà gào thét: "Mày cút ra khỏi nhà tao! Đem theo đứa con hoang của mày mà cút ra hết cho tao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận