Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 263: Chương 263

Chương 263: Chương 263Chương 263: Chương 263
Chương 263: Chương 263
Nếu giấc mơ ngày hôm kia chỉ là cơn ác mộng thì giấc mơ đêm qua rõ ràng đến mức khiến cô ta nhớ rõ từng chỉ tiết như thể đó là thật.
Cô ta lấy điện thoại di động dưới gối ra, đôi bàn tay run rẩy bật lên, thứ đầu tiên xuất hiện là hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ điện thoại bàn ở quê cô ta.
Trước đó, Trần Hiểu Nhã lảng tránh cuộc gọi của mẹ, nhưng lân này cô ta chủ động gọi lại muốn hỏi xem rốt cuộc chuyện đính hôn là thế nào.
Người ở quê cô ta đều dậy sớm, chỉ vài giây sau khi bấm số, mẹ Trần đã trả lời điện thoại: “Ai vậy?”
Trân Hiểu Nhã không có tâm trạng vòng vo với mẹ Trần, hỏi thẳng: "Gia đình mà bà bảo tôi xem mắt họ gì? Người đó tên gì?" "Mày nghĩ thông suốt rồi?" Mẹ Trần vui mừng hét lên, vội vàng nói: 'Là nhà họ Tào ở trấn trên, mở một công xưởng trong thôn, giàu có lắm. Mẹ nghe thím hai của mày nói rằng con trai nhà họ tên là Tào Đại Bảo, bằng tuổi mày, là con một. Sau khi hai đứa kết hôn, sản nghiệp của nhà họ Tào sẽ thuộc về hai đứal"
Trong lòng Trần Hiểu Nhã run rẩy: "Bà đã bao giờ hỏi Tào Đại Bảo còn sống hay đã chết chưa?"
"Mày đang nói vớ vẩn gì thết" Mẹ Trân chột dạ tự bào chữa: "Đương nhiên là còn sống, nhưng cơ thể hơi yếu, chỉ cân mày gả cho người ta, mang hỉ khí đến thì cơ thể nó sẽ ổn thôi!"
Trân Hiểu Nhã xoa ngực đau đớn, cô ta tưởng mẹ ruột của mình đã làm tổn thương mình đến cùng cực, nhưng không ngờ độ tàn nhẫn của bà ta lại lên tâm cao mới.
"Bà có viết hôn thư cho nhà họ Tào không?" Giọng nói khàn khàn của Trần Hiểu Nhã tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi: "Bà có hứa hẹn điều gì không?”
"Đúng là có viết đấy!" Mẹ Trân ngập ngừng nói: "Thím hai của mày nói đây là một cuộc hôn nhân tốt, không băng..."
"Nếu có chuyện tốt vậy thì tại sao bà ta không gả con gái bà ta đi? Đứa thì hơn tôi một tuổi, đứa kia nhỏ hơn tôi một tuổi, đã là một cuộc hôn nhân tốt đẹp, tại sao bà ta không để lại cho con gái mình mà khăng khăng kêu bà gả tôi đi?" Trần Hiểu Nhã hét toáng lên, không kìm được gào khóc: 'Bà thật độc ác, thế mà lại muốn gả tôi cho một người đàn ông đã chết!"
"Người chết?" Mẹ Trân sửng sốt, đột nhiên bừng tỉnh, cuối cùng bà ta cũng hiểu ra chuyện này có vấn đề gì, bà ta luôn cảm thấy lời thím Lý và vợ của lão Nhị nói có gì đó không đúng, nhưng không nghĩ ra được, nếu như thằng nhóc nhà họ Tào đã chết có thể lý giải được rồi. Chẳng trách nhà họ Tào nói không về cũng có thể kết hôn, hóa ra là minh hôn!
"Nhà họ Tào này chẳng có phúc gì cả, vậy mà lại lừa dối tao!" Mẹ Trần tức giận nhổ nước bọt, bất bình nói: "Nếu thằng bé nhà họ Tào chết rồi, thì chẳng phải là chuyện hai mươi nghìn tệ tiên sính lễ nữa, yên tâm đi, mẹ sẽ đòi lại công lý cho mày."
Trân Hiểu Nhã run lên trong lòng: "Làm sao đòi công đạo? Lấy lại hôn thư sao?"
Mẹ Trân nghẹn ngào, ngượng ngập nói: "Chuyện này tuy có chút xui xẻo, nhưng kỳ thực không phải hôn nhân thật sự mà chỉ là hình thức kiếm tiên không cần làm việc mà thôi. Đừng lo, chuyện này giao cho mẹ giải quyết.'*
"Mẹ, con cầu xin mẹ hãy coi con như con gái của mẹ, cứu con lần này thôi!" Trân Hiểu Nhã không kìm được oà khóc: "Con đã mơ thấy Tào Đại Bảo hai đêm liên, hắn ta nói đêm nay hắn sẽ cưới con, sau khi xong chuyện con sẽ chất.
"Đều là mê tín cải" Mẹ Trần thản nhiên nói: "Con không phải là sinh viên đại học à? Không phải con ghét nhất là những thứ mê tín này sao? Tại sao con vẫn tin trò đùa này? Tất cả đều là giải À, nhân tiện, ba con có chuyện muốn nói với con này!"
Một lúc sau, ba Trân mới trả lời điện thoại, ra lệnh ngắn gọn: "Sức khỏe của ba không tốt, con mau về đi, lập tức ngồi máy bay về. Tối nay khi về đến nhà, ba sẽ làm gà hầm cho con ăn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận