Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 317: Chương 317

Chương 317: Chương 317Chương 317: Chương 317
Chương 317: Chương 317
Nếu như không phải trường học giúp ông ta tiếp thu nhiều thông tin mới thì có lẽ ông ta cũng không có khả năng bày trí ảo cảnh, càng không thể luyện thành Nhiếp hồn đại pháp được." "Cũng may, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi. Bành Tư Di nhìn Trương Mộng Đồng đang cúi đầu lau nước mắt trong đình, nói: "Khi xem ký ức tam kiếp của Ngô Mậu Trúc, mình cảm thấy Mạnh Thư Kiệt thích hợp để chị ấy giao phó cả đời mình hơn. Ngô Mậu Trúc chỉ là quen biết Trương Mộng Đồng sớm hơn mà thôi, vì lúc còn là thiếu nữ chưa biết yêu đã bắt gặp hình tượng đàn anh học rộng đa tài, cho nên chị ấy mới rung động. Chỉ là may mắn nên chiếm lợi thôi. Mộng Đồng cũng đã đợi ở bên cầu Nại Hà sáu mươi năm, cũng chỉ là tình ý từ kiếp trước, việc Ngô Mậu Trúc không tới, đó cũng là sự giải thoát cho chị ấy." Lý Lạc Phàm khẽ hừ một tiếng: "Mặc dù là cha Trương trực tiếp bắn súng giết Ngô Mậu Trúc là sai, nhưng nếu mình là cha mẹ của chị ấy, biết được con gái mình vừa mới tốt nghiệp cấp ba đã bị đàn ông lừa, chưa cưới hỏi đã có thai, thì mình cũng muốn đánh chết ông ta."
Hai người chậm rãi đi ra khỏi khu rừng trúc, dọc theo con đường nhỏ đi vào trong đình, Trương Mộng Đồng vẫn đang ngồi sững sờ trong đình, nhìn thấy hai người liên lau vội nước mắt trên má, miễn cưỡng nở nụ cười: "Hai em đến đây cũng là chờ thây Ngô sao?"
Lý Lạc Phàm: "Đừng đợi nữa, thây Ngô đã đi rồi."
Trương Mộng Đồng có chút kinh ngạc hỏi: "Đi đâu? Là đi công tác sao?" Lý Lạc Phàm do dự chút, rôi quyết định nói thẳng: "Thầy Ngô nói thầy ấy đã hiểu rõ việc ở đây, cho nên sau này sẽ không đến nữa, có lẽ kiếp này sẽ không gặp lại.
Trương Mộng Đồng sửng sốt một chút, ngay sau đó buồn bã mà lắc lắc đầu: "Thực ra, lúc chị quen biết thầy Ngô thì đã có cảm giác đó, thây ấy không thuộc về nơi này, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, chỉ là không nghĩ đến thây ấy lại rời đi mà không nói câu nào. Chị rất kính trọng thây Ngô, cảm thấy thầy ấy là một đàn anh tốt, chỉ là thấy tiếc vì không thể nói lời từ biệt với thầy ấy được.' Lý Lạc Phàm hơi mỉm cười: "Hết duyên, không cần cưỡng cầu.' "Em nói vậy thì chính là như vậy.' Trương Mộng Đồng che ngực, trâm mặc hồi lâu, có chút nghi hoặc mà nhíu nhíu mày: "Không biết vì sao, nhưng đột nhiên lại hơi đau lòng, nhưng lại có một loại cảm giác thoải mái, thật kỳ lạ." Lý Lạc Phàm không muốn nhắc về Ngô Mậu Trúc nữa, cho nên trực tiếp chuyển đề tài: "Không phải ngày mai chị sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn sao? Đi về ngủ sớm để tân trang lại nhan sắc đi, ngày mai làm một cô dâu xinh đẹp." Trương Mộng Đồng nở nụ cười, chút phiên muộn cuối cùng kia cũng đã biến mất, cô ấy đứng dậy, đưa kẹo cưới trong tay cho Lý Lạc Phàm: "Cảm ơn em vì đã nói cho chị nghe chuyện của thây Ngô, có chút kẹo mong các em nhận cho." Lý Lạc Phàm nhận lấy hộp kẹo, sau đó mở ra, câm một thanh chocolate bỏ vào trong miệng nếm thử: "Sau bao nhiêu gian khổ, niềm vui lại đến, thật sự quá tốt."
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, Trương Mộng Đồng mang theo thiệp mời rời đi, Lý Lạc Phàm thấy bóng dáng cô ấy đi xa rồi mất hút, xoay người tính đi thì Bành Tư Di đột nhiên ôm đùi cô quỳ xuống, đầy hoảng sợ.
"Làm sao đấy?"
Ánh mắt của Bành Tư Di trông mong mà nhìn Lý Lạc Phàm, trên mặt đều là khẩn cầu: "Lão đại, xin cậu hãy cho mình ôm bắp đùi!"
Lý Lạc Phàm đưa tay ra nắm lấy cổ áo của cô ấy, sau đó xách cô nàng lên, cô tức giận trừng mắt nhìn: "Có gì thì bình tĩnh nói."
"Hi hi!" Bành Tư Di thấy thế liên ôm tay Lý Lạc Phàm, bộ dạng dù có chết cũng không chịu buông: 'Lão đại, từ đầu mình chỉ cho rằng cậu với mình đều giống nhau, đều yêu thích huyền học, hiện tại mình mới biết cậu chính là cao nhân thâm tàng bất lộ nha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận