Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 255: Chương 255

Chương 255: Chương 255Chương 255: Chương 255
Chương 255: Chương 255
Lý Lạc Phàm vừa nhìn điện thoại vừa gật đầu đáp lại, đột nhiên cô ngẩng đầu quay lại nhìn, hình như vừa rồi có một luông khí đen lướt qua cô. Nhưng Lý Lạc Phàm nhìn xung quanh, các nhân viên đang vội vã rời khỏi tòa nhà công ty, như thể mùi vừa rồi là do cô tưởng tượng.
Lý Lạc Phàm nghi hoặc, có chút không an tâm, cô luôn cảm thấy với linh cảm và kinh nghiệm làm việc nhiều năm của bản thân sẽ không thể nhầm lẫn được. Nhưng hiện tại trong sảnh công ty thật sự không còn dấu vết gì, chỉ có thể giải thích rằng có lẽ là nhân viên nào đã mang nó, hơn nữa khí đen rất ít, cho dù có muốn cũng không thể xử lý được.
Không quan tâm đến việc này nữa, Lý Lạc Phàm trả lời Trương Nhã Lệ qua WeChart: "Anh Trân nói anh ấy muốn đợi đến khi con mình thi đậu đại học rồi mới đầu thai. Lần này anh ấy sẽ cùng tôi đến Đế Đô và tiếp tục nấu ăn cho chúng ta. Phòng ngủ hướng Bắc đó không phải còn trống sao, anh Trân nhờ cô giúp anh ấy dựng một căn âm trạch khác, sẽ không mang căn nhà này theo nữa.
Trương Nhã Lệ vui vẻ trả lời: "Được vậy thì tốt quá rồi, chúng ta đúng là có lộc ăn. Gần đây tôi xem rất nhiều video về âm trạch, cũng có vài ý tưởng mới, tôi cam đoan sẽ làm cho anh Trần một căn vừa phong cách vừa thoải mái, sau đó làm thêm hai người giấy nữa để anh ấy sai bảo, hưởng thụ."
Hai người gửi tin nhắn cho nhau liên tục, Lý Lạc Phàm cúi đầu đi ra khỏi tòa nhà, không chú ý tới luông khí đen mơ hô vấn vít trong nhà vệ sinh chung ở góc đại sảnh.
Trần Hiểu Nhã đi ra từ phòng vệ sinh, rửa tay, ngẩng đầu nhìn mặt mình trong gương, cô ta cảm thấy mấy ngày nay nước da của mình sạm đi rất nhiều, có thể là do gân đây quá mệt mỏi, không ngủ ngon? Cô ta cúi xuống rửa mặt, sau đó vỗ nước lạnh lên trán, thấy sảng khoái rồi lấy khăn giấy lau mặt sạch sẽ rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
Trần Hiểu Nhã là nhân viên mới gia nhập Tập đoàn Minh Quang năm ngoái, thực ra cô ta không phải người tỉnh Nam, cũng không học đại học ở tỉnh Nam, cô ta chọn làm việc ở đây đơn thuần là vì nó khá xa nhà của cô ta, phong cảnh của tỉnh Nam rất đẹp, đáp ứng được mong đợi của cô ta về cuộc sống, nên cô ta đã trực tiếp nộp hồ sơ trong đợt tuyển dụng ở trường của Tập đoàn Minh Quang và đã thuận lợi được nhận vào làm.
Sau khi chính thức gia nhập công ty, Trân Hiểu Nhã thuê một căn nhà nhỏ một phòng ngủ gần công ty. Sau khi tan sở, cô ta thường ở nhà viết mã code và làm đồ thủ công, có thể kiếm được một khoản tiền nhỏ để trang trải tiên thuê nhà và phí sinh hoạt hàng ngày.
Mức lương của tập đoàn Minh Quang ở tỉnh Nam tương đối cao, Trân Hiểu Nhã tính toán, cô ta đã để dành được mấy chục nghìn tệ khi còn học đại học, hiện tại chi phí hàng tháng của cô ta đều lấy từ tiền kiếm được của việc làm bán thời gian, về cơ bản tiên lương cũng được tiết kiệm. Như vậy, chỉ cần trong ba đến bốn năm, cô ta sẽ tiết kiệm đủ tiên để đặt cọc một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, đến lúc đó cô ta sẽ có nhà riêng ở Hải Kinh.
Sau khi vê nhà, Trân Hiểu Nhã bước vào bếp như thường lệ, nấu cho mình hai món ăn kèm, khẩu phần không lớn nhưng vừa đủ để lấp đầy dạ dày. Câm đũa lên ăn được vài miếng, điện thoại di động của Trần Hiểu Nhã đột nhiên vang lên, cô ta vừa nghe thấy tiếng chuông, sắc mặt lập tức tối sâm, cũng không muốn động đũa nữa.
Cô ta không muốn trả lời, nhưng chuông vẫn reo, như thể cô ta không nghe thì điện thoại cũng sẽ không dừng lại.
Trân Hiểu Nhã bất lực thở dài, nhấc điện thoại, đi đến ban công nhỏ ở phòng khách, nhìn ánh đèn rực rỡ bắt đầu sáng lên ở tâng dưới.
Cô ta nhấn nút trả lời, trong điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc lại khiến cô ta thấy ghê tởm, vừa nghe giây đầu tiên thì một tràn tiếng mắng chửi ập đến: "Con khốn kiếp này, gọi điện thoại cho mày mà tám trăm năm mới nhận, mày có còn nhớ tao là mẹ mày không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận