Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 376: Chương 376

Chương 376: Chương 376Chương 376: Chương 376
Chương 376: Chương 376
Ba giờ sáng, từ lúc tờ mờ sáng đến lúc trước khi sắc trời ban đêm tối tăm nhất, một nữ quỷ vết thương chồng chất nằm trên mặt đất trong rừng trúc, âm khí trên người đã mất đi hơn nửa, dường như đã tới ranh giới bị hồn phi phách tán rồi.
Cùng lúc đó, trong một căn nhà dân cách đó không xa, một bà lão mái tóc bạc phơ đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc mộng, bà ta lập tức ngồi dậy dùng tốc độ trái ngược với tuổi tác xông tới phòng tối trong căn phòng ngủ.
Trong căn phòng tối chỉ có một bàn thờ, bên trên đặt một tấm di ảnh, trước di ảnh có một cây nến.
Trong phòng tối không có cửa sổ, không có gió, nhưng ngọn lửa của cây nến kia vẫn đang lay động, càng ngày càng nhỏ, giống như sắp tắt hẳn vậy. Đôi mắt của bà lão ngay lập tức trợn tròn lên, bà ta cắn đầu ngón tay ép ra một giọt máu nhỏ lên trên ngọn lửa của cây nến. Ngọn lửa liếm giọt máu xong thì lập tức trở nên mạnh mẽ, thế nhưng không kiên trì được ba giây đã tối xuống một lân nữa, thậm chí còn có dấu hiệu sắp tắt.
Bà lão lập tức trở lên hoảng hốt, bà ta lấy ra một sợi tóc dùng lá bùa chồng lên từ sau tấm di ảnh trên bàn thờ, sau khi lá bùa bốc cháy thì lập tức có một luông khói đen bay thẳng ra ngoài, bà lão cũng đuổi theo ngọn khói đó.
Khói đen bay với tốc độ rất nhanh, bà lão dán một tấm bùa thần hành lên chân mình cho nên tốc độ cũng không chậm, thậm chí lúc làn khói đen vượt qua tường rào bay vào trong khuôn viên trường Đại học Đế Đô, thân thủ bà lão bén nhạy hơn mấy phần chỉ mất mấy bước đã trèo qua tường rào nhảy tới, hoàn toàn không nhìn ra là một người đã lớn tuổi.
Vượt qua tường rào chính là mảnh rừng trúc kia, bà lão vừa nhìn đã nhìn ra được bên trong có trận pháp, bà ta căm hận nghiến chặt răng. Bà ta ngàn tính vạn tính, cũng đã lót sẵn đường cho con gái, thế nhưng hoàn toàn không ngờ tới việc sẽ có người của huyền môn lo chuyện bao đồng, rõ ràng chỉ cần hai ngày nữa thôi là thành công rồi!
Nhìn trận pháp trong rừng trúc không chịu nổi một đòn, bà lão cười lạnh một tiếng, chỉ có chút trình độ này cũng muốn bắt con gái của bà ta, cũng thật là thiếu kiến thức.
Bà lão không hề do dự chút nào mà bước vào trong trận pháp, không tới năm phút đã vượt qua mê trận rồi, vừa nhìn đã thấy hồn phách của Lạc Mai nằm trên mặt đất sắp hồn phi phách tán cùng với...
Một cô gái đang ngồi trước bàn đá thản nhiên uống trà. Bà lão vừa định nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy trận pháp mình tiến vào xảy ra biến hóa, bà ta quay đầu nhìn mê trận lúc mới tiến vào vậy mà đã biến thành tuyệt trận, chỉ có thể đi vào chứ không thể ra ngoài.
Bà lão thấy vậy thì không khỏi cười lạnh mấy tiếng, ánh mắt nhìn Lý Lạc Phàm vô cùng độc ác: "Con bé chết tiệt không biết trời cao đất dày, cô đã thay đổi trận pháp ngược lại đã bớt chuyện giùm tôi, tránh để cô chạy đi giữa chừng."
Lý Lạc Phàm không hoảng không loạn quan sát mặt mũi của bà lão, không kìm nổi mà lộ ra vẻ mặt chán ghét: Bước vào tà đạo, tu luyện pháp thuật tà ác, tâm tư bất chính, khó trách con gái của bà bây giờ phải rơi vào kết cục như thế này. Nếu như lúc đầu không nghịch thiên cải mệnh mà để cô ta chết yểu thuận theo tự nhiên, lúc này đoán chừng cũng sắp đầu thai làm người một lần nữa rồi, cũng mạnh hơn cơ thể đầy tội chướng như bây giờ."
"Cô biết cái gì?" Bà lão tức giận gào lên: "Nếu như đầu thai một lần nữa thì con bé không phải con gái của tôi nữa. Cho dù con bé có biến thành quỷ thì cũng phải ở bên cạnh tôi, chỉ cần tôi còn sống thì không ai có thể đưa con bé đi.
Lý Lạc Phàm cười lạnh: 'Hành động của bà nhìn thì giống như yêu cô ta, nhưng thật ra bà chỉ yêu chính bản thân bà mà thôi, bà chỉ muốn giữ cô ta lại bên cạnh căn bản chỉ là vì không suy nghĩ tới sau khi cô ta tiến vào Địa phủ sẽ phải chịu đựng hình phạt như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận