Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 382: Chương 382

Chương 382: Chương 382Chương 382: Chương 382
Chương 382: Chương 382
"Nói xong rồi?" Lý Lạc Phàm lạnh lùng nhìn bà ta, bàn tay nắm dây thừng hơi động, trói bà lão thật chặt rồi ném sang một bên.
Cô không để ý tới bà lão, ngược lại xách Lạc Mai vẫn luôn bại liệt dưới đất lên: "Cô có biết vị đại nhân mà mẹ cô nói kia không?”
Dường như Lạc Mai ngã ở chỗ này một lúc lâu đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều, sắc mặt của cô ta phức tạp nhìn người mẹ nhếch nhác, khẽ gật đầu: "Tôi biết, những bản lĩnh kia của mẹ tôi đều là học từ hắn ta."
Lý Lạc Phàm nhìn vào mắt của cô ta: 'Cô từng gặp vị đại nhân kia chưa?"
"Chưa từng." Lạc Mai thành thật lắc đầu: "Tôi chưa từng gặp, nhưng đã từng nghe thấy mẹ tôi nói, bà ấy nói bà ấy không nhìn rõ mặt mũi của người kia." Trong lòng Lý Lạc Phàm chấn động: "Không nhìn rõ mặt mũi của người kia là có ý gì?"
Lạc Mai: "Mẹ tôi nói rằng gương mặt của người kia bị một đám sương đen che phủ..."
Không đợi cô ta nói xong Lý Lạc Phàm lại cắt đứt cô ta một lần nữa: "Sương đen sao? Không phải sương trắng à? Cô không nhớ nhầm chứ?”
Mặc dù Lạc Mai có chút kinh ngạc về việc tại sao Lý Lạc Phàm lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Mỗi lân mẹ tôi gặp vị đại nhân kia trở về đều không nhịn được mà nhắc một câu sương đen trên mặt đại nhân, tôi sẽ không nhớ nhầm đâu."
Lý Lạc Phàm chậm rãi gật đầu, những thứ treo trong lòng lại rơi xuống, nói thật lòng thì khi cô nghe thấy không có cách nào nhìn rõ mặt mũi của vị đại nhân kia, cô đã lập tức nhớ tới vị Liễu đại nhân ở Địa phủ kia. May mà gương mặt của Liễu Nhiên là bị sương trắng che phủ, mà vị này là sương đen, có lẽ không phải là cùng một người.
Nhưng cho dù là như vậy thì trong lòng Lý Lạc Phàm vẫn cảm thấy không thực tế, cô đã không còn tâm tư gì để đọ sức với bà lão này nữa, suy nghĩ duy nhất chính là cô muốn nhanh chóng làm rõ bí ẩn này.
Cô vừa vê tay, một lá bùa bốc cháy, quỷ môn mở ra. Lúc này người xuất hiện không phải là Bạch Tiểu Soái mà là Hắc Bạch Vô Thường.
Lý Lạc Phàm sửng sốt một lát, ngay sau đó cười lên: “Cơn gió nào đưa hai người lên đây thế?"
"Đã lâu không ra ngoài làm việc rồi, ra ngoài hít thở không khí." Bạch Vô Thường Tạ Tất An vung xích sắt lên, trói anh linh và Lạc Mai lại, sau đó quay đầu nhìn bà lão bị Lý Lạc Phàm trói như cái bánh tét: "Người này không cần đưa đi à?" Lý Lạc Phàm túm sợi dây kéo bà lão qua, nhìn bà ta một lượt từ trên xuống dưới, không nhìn ra bất cứ chỗ nào không ổn.
"Bà ta chết rồi? Tại sao tôi không nhìn ra? Trên người bà ta không chỉ không có tử khí, ngược lại sinh khí lại rất nồng."
Tạ Tất An khẽ mỉm cười: "Khoảnh khắc mà bà ta ăn nấm linh chi kia, sổ ghi chép sinh tử của bà ta ở Địa phủ đã biến thành người chết rồi. Bây giờ trên người bà ta có sinh khí nồng chẳng qua là bởi vì nguyên nhân mới ăn nấm linh chi không lâu lắm, đợi một thời gian dài thì tử khí của bà ta muốn giấu cũng không giấu được nữa, sau đó sẽ giống như những xác khô mà cô đã từng gặp kia.
Hắc Vô Thường cũng nói tiếp: "Nếu như chưa từng gặp thì thôi, nếu như đã gặp phải rồi thì để chúng tôi đưa đi cả đi. Mắt thấy xích sắt của Hắc Vô Thường chuẩn bị ném ra, Lý Lạc Phàm đã vội ngăn lại: "Đợi đã, người này tôi vẫn cần dùng, đợi tôi tra rõ ràng xong rồi hãng đưa tới Địa phủ."
Nếu như lời này do miệng người ngoài nói ra, chỉ sợ là Hắc Bạch Vô Thường cũng lười để ý, nhưng đối với Lý Lạc Phàm thì bọn họ vẫn phải cho mấy phần mặt mũi, một nguyên nhân là vì quan hệ của bọn họ với Lý Lạc Phàm không tệ. Còn một cái nữa là, mỗi con quỷ ở dưới Địa phủ đều biết, Lý Lạc Phàm là người mà Liễu đại nhân Liễu Nhiên bao bọc, bọn họ đã làm quỷ sai hàng nghìn năm rồi, sẽ không không dại dột mà đi chọc Lý Lạc Phàm không vui như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận