Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 212: Chương 212

Chương 212: Chương 212Chương 212: Chương 212
Chương 212: Chương 212
"Rất chân thực, tiếc rằng mùi hoa của cô không lung lạc được thân trí tôi. Từ đầu đến cuối, tôi luôn biết mọi thứ đều giả, không có nhà cửa, không có vườn hoa, không có chiếu, đây chẳng qua chỉ là một lối mộ lạnh giá mà thôi!" Lý Lạc Phàm vung tay, dây thừng khóa hồn hiện ra tại lòng bàn tay cô: "Cô cho rằng để tôi không nhìn thấy pháp khí của mình thì tôi sẽ cho rằng chúng không tồn tại thật sao? Mánh lới của cô hơi bị ngây thơ quá rồi!"
Mặt mày người phụ nữ chuyển từ trắng bệch sang xanh xao. Mấy người phụ nữ trên chiếu cũng đồng loạt đứng lên, đã biến thành hình dạng lệ quỷ.
Lý Lạc Phàm vuốt ve ngọc thu hồn trên cổ tay, một lân nữa nhắc nhở: "Tôi thực sự có thể dẫn các cô rời khỏi nơi đây.
Những người phụ nữ không dao động: "Bọn ta sinh ra là người của vương, chết cũng là quỷ của vương."
Bóng dáng tốp nữ quỷ nhoáng lên, bao vây Lý Lạc Phàm rồi thình lình đánh vê phía cô. Lý Lạc Phàm vung dây thừng, lạnh lùng "hừ” một tiếng: "Nếu các cô đã sẵn lòng chịu chôn như vậy thì tôi đây cũng không khách sáo nữal"
Lý Lạc Phàm trút toàn bộ cơn giận vì không thể tróc đi âm khí tại người quỷ trẻ con vào tốp nữ quỷ này. Dây thừng múa vù vù, dứt khoát quật thẳng tới chỗ bọn họ.
Dàn nữ quỷ ngã rạp ra đất, không thể giữ ảo cảnh tiếp. Phòng ốc sân vườn biến mất sạch sẽ, lối mộ lạnh giá một lân nữa xuất hiện trước mắt. Lý Lạc Phàm sờ ra đăng lưng, thấy cặp sách vẫn còn ở đây thì lập tức thở phào nhẹ nhõm khó phát hiện. Sau khi nhấc một chân đá văng nữ quỷ đang túm chặt chân mình ra, cô nhanh chóng ngoái đầu lại nhìn thoáng qua. Liễu Như Thị đã giải quyết xong quỷ tại ảo cảnh, đang chán ngán dựa lưng lên tường nhìn cô đánh nhau với nữ quỷ.
Lý Lạc Phàm khẽ mím môi, Liễu Như Thị mạnh vượt sức tưởng tượng của mình!
Dây thừng hất phăng nữ quỷ đánh tới chỗ mình. Lý Lạc Phàm quay người lại, tiếp tục quan sát qua tình hình xung quanh, cõi lòng hơi chùng xuống. Không thấy Vu Vân Vĩ, chắc lại bị nhốt ở quỷ vực nào đấy không ra được rồi.
Người mình dẫn vào thiếu đi môt khiến Lý Lạc Phàm hết sức bực bội, dây thừng kéo một phát, nữ quỷ đã bị túm lại đây. Lý Lạc Phàm trói gô hai tay nàng ta ra sau lưng, tiếp theo bóp chặt cổ cô ta: "Người tôi dẫn theo đi đâu rồi?"
Nữ quỷ vùng vẫy hai tay nhưng hoàn toàn không chạm được đến cơ thể Lý Lạc Phàm. Tay nàng ta bị trói thành cái bánh quai chèo, rút không ra nổi. Thấy nữ quỷ không nói lời nào, Lý Lạc Phàm siết chặt tay, giọng càng bình tính hơn: "Tôi đang hỏi cô đấy, mồm miệng đâu rồi?"
Nữ quỷ sắp lồi mắt ra đến nơi. Nàng ta thực sự không ngờ được mình đã chết 3000 năm rồi mà một lần nữa cảm nhận được nỗi sợ khó thở, giống như khi bị ngạt chết tại khu mộ này vậy.
Chẳng phải quỷ không cần thở sao? Cớ gì ả lại có thể gây thương tổn như vậy tới hôn phách của mình?
Nữ quỷ hé miệng muốn hỏi nhưng giây tiếp theo mắt đã nhòa đi, ngoẹo đầu hôn mê bất tỉnh.
Lý Lạc Phàm nhét nàng ta vào ngọc thu hồn, tiếp tục quất roi. Mấy nữ quỷ thấy tình hình không ổn, vội chạy tán loạn khắp nơi, có người chạy tới cuối lối mộ, có người chui vào tường. Lý Lạc Phàm thấy thế lập tức quăng một lá bùa thiên lôi qua. Chỉ nghe một tiếng ầm lớn vang lên. Chẳng những mấy con quỷ tại lối mộ nằm rạp ra mà Vu Vân Vĩ và ba con quỷ nam cũng đồng loạt xuất hiện tại lối mộ.
Bùa thiên lôi vừa hay phá vỡ đường biên quỷ vực Vu Vân Vĩ đang ở, lôi ông ta về lại thực tại.
Vu Vân Vĩ mặc trang phục nam thời nhà Chu, nụ cười hãy còn hiện hữu, thấy rõ là ông ta đã bị ảo cảnh làm cho mụ mị tâm trí. Lý Lạc Phàm lười dài dòng, dán luôn một lá bùa tĩnh lên trán ông ta, không nói hai lời, cứ thế quất roi vào mấy nam quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận