Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 295: Chương 295

Chương 295: Chương 295Chương 295: Chương 295
Chương 295: Chương 295
Lý Lạc Phàm ở phòng 801, kết cấu ba phòng ngủ một phòng khách, ba phòng hướng Nam gồm ban công, phòng học, nghỉ ngơi chung khá rộng rãi và một phòng chung, mỗi phòng có bốn sinh viên, đầy đủ bàn ghế, có ban công riêng và nhà vệ sinh có vách ngăn hai khu vực khô, ướt.
Một bạn học đã đến kí túc xá từ trước, cũng đã vệ sinh qua loa, nhưng hiện tại không thấy ở kí túc xá, có lẽ đang đi cùng cha mẹ ở khuôn viên trường. Trương Nhã Lệ bảo Lý Lạc Phàm đi làm thẻ cơm và thẻ mượn sách, bản thân cô ấy thì xắn tay áo, đến khi Lý Lạc Phàm cầm thẻ cơm và thẻ mượn sách mới quay lại, chỉ thấy một cặp mẹ con đang trợn mắt há mồm đứng trước cửa phòng kí túc xá của mình.
Lý Lạc Phàm hoài nghi nhìn sang, vừa nhìn vào bên trong, cô chợt hiểu tại sao hai mẹ con họ lại ngạc nhiên đến vậy. Cửa sổ phòng sáng sủa sạch sẽ, gạch lát sàn bóng đến mức muỗi có thể trượt ngã, bốn chiếc giường đã qua sử dụng cũng được đánh bóng như mới, thậm chí tường của cả căn phòng cũng có vẻ trắng hơn trước rất nhiều.
Kỹ năng dọn phòng đặc thù này của Trương Nhã Lệ cũng khiến Lý Lạc Phàm vô cùng kinh ngạc, nên hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của hai mẹ con, dù cô dùng máy hút bụi cũng không hiệu quả đến thế, cũng không biết tại sao Trương Nhã Lệ lại giỏi như Vậy.
Trương Nhã Lệ đang treo rèm cạnh giường, cô ấy quay đầu nhìn thấy ba người đang đứng ngoài cửa, hơi nghi hoặc hỏi: "Sao mọi người không vào?”
Lý Lạc Phàm và bạn học mới nuốt nước miếng: "Sàn sạch quá, không nỡ giãm lên!" Hai mẹ con cô ấy quét dọn đến giữa trưa, tự nhận là khá sạch sẽ, vừa rồi họ chỉ ra ngoài một chút, có lẽ mất khoảng nửa giờ, sau khi quay lại, vậy mà ký túc xá đã thay da đổi thịt.
Rốt cuộc lau kiểu gì mới sạch được như vậy? Cảm giác như có thể nhìn thấy hình phản chiếu của chính mình, họ xấu hổ không dám nói sáng nay họ đã lau sàn ba lần rồi. Còn cả cửa sổ, sáng đến mức không nhìn thấy thủy tinh, cô ấy sợ chim sẽ va vào.
Lý Lạc Phàm đã sớm quen với khả năng dọn dẹp của Trương Nhã Lệ, lúc này cô đang nhìn tấm rèm mà Trương Nhã Lệ treo cho cô, chắc chắn đây là rèm Trương Nhã Lệ tự làm cho cô. Rèm được làm bằng vải thoáng khí, bên trong là một lớp rất mịn, vào mùa hè, nếu cảm thấy nóng, cô có thể kéo rèm xuống, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ, nhưng không nhìn rõ mặt; nếu không muốn bạn cùng phòng nhìn thấy mình đang làm gì thì buông cả lớp rèm bên ngoài xuống, càng thích hợp với những người có nhiều bí mật như Lý Lạc Phàm.
Dọn dẹp ký túc xá xong, Trương Nhã Lệ trèo cầu thang đi xuống, chuẩn bị về nhà tổ chức một bữa tiệc ăn mừng với Lý Lạc Phàm, đúng lúc này, hai mẹ con khác lại bước vào.
Cô gái vừa đến không nhịn được mà nhìn Lý Lạc Phàm vài lần, dường như còn hơi do dự, sau đó lập tức đi đến chỗ cô: "Cậu có tiện nói chuyện với tôi một lúc ở ban công không?"
Nếu là bạn học, lại còn là bạn cùng phòng, cũng không có gì bất tiện, Lý Lạc Phàm đi cùng cô ấy ra ban công, cô gái còn ân cân đóng cửa kính lại, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Tôi biết một chút về xem tướng và huyền học, tôi thấy cậu bị âm khí quấn thân, huyệt Thượng Tinh* đỏ lên, chỉ sợ có kiếp nạn lớn đang chờ cậu.' *huyệt Thượng Tinh năm ở trên đỉnh đầu.
Lý Lạc Phàm: "222'
A, bạn cùng phòng mới là đồng nghiệp của cô?
Nữ sinh thấy Lý Lạc Phàm ngạc nhiên nhìn mình, cô ấy lập tức nở nụ cười đầy ẩn ý, gương mặt chợt đỏ lên, hơi lúng túng giải thích: "Tôi biết lời tôi nói hơi khó tưởng tượng, còn khá mê tín, nhưng...
Cô ấy hơi xấu hổ gãi đầu: 'Ây da, dù cậu tin hay không, nếu không phải cậu là bạn cùng phòng của tôi, tôi sẽ không nói đâu."
Lý Lạc Phàm mỉm cười: "Không phải không tin, vậy làm sao để hóa giải?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận