Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 213: Chương 213

Chương 213: Chương 213Chương 213: Chương 213
Chương 213: Chương 213
Dễ thấy ba nam quỷ khó chơi hơn nữ quỷ. Bọn họ thấy cục diện mình tốn công sắp đặt bị phá hủy thì lập tức nổi giận, rút kiếm chém tới chỗ Lý Lạc Phàm.
Lý Lạc Phàm lấy dây thừng cuốn eo Vu Vân Vĩ, quảng ông ta ra sau Liễu Như Thị rồi thu hồi dây thừng, nghênh đón chẳng chút sợ sệt.
Dưới sự trợ giúp của bùa tĩnh tâm, Vu Vân Vĩ dần tỉnh táo lại. Nhìn dáng vẻ thất khiếu chảy máu của ba người "bạn" vừa ăn nhậu vui cười với mình, ông ta nhớ lại mà sợ. May mà mình mới chỉ bưng chén rượu lên chưa uống, không thì chẳng biết có ra nổi khỏi khu mộ cổ này chăng.
Liễu Như Thị liếc ba người một quỷ đang lao vào đánh nhau rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua Vu Vân Vĩ, thản nhiên hỏi: "Ông hiểu lý do tôi không muốn ông vào chưa? Vụ việc ở quỷ vực cao ốc Thu Minh, đội ngũ ông dẫn tới tốn gân một tháng mới dò xét được tình hình. Còn khu mộ cổ này có vô số quỷ vực lớn nhỏ khác nhau, chỗ nào cũng khó lường hơn cao ốc Thu Minh. Ông đến chẳng qua chỉ làm vướng chân Lý Lạc Phàm thôi.
Vu Vân Vĩ nhìn thoáng qua Liễu Như Thị với ánh nhìn sâu sắc, vươn tay kéo bùa tĩnh tâm giữa trán mình xuống, cắn rách ngón tay, nặn ra một giọt máu đầu tim nhỏ lên bùa tĩnh tâm. Lá bùa biến thành một làn khói mỏng chui vào ấn đường Vu Vân Ví.
Vu Vân Vĩ mất đi một giọt máu đầu tim nên mặt tái hơn ban nãy chút, trông hơi ốm yếu, thế nhưng ánh mắt ông ta sáng ngời hơn bao giờ hết, trong mắt đầy sự kiên quyết vững vàng.
"Tôi sẽ không làm vướng chân bất cứ ai." Vu Vân Vĩ vung tay tạo pháp quyết, thước thiên bông trong tay bay lên không trung, cứ thế đâm xuyên qua lông ngực một lệ quỷ. Lệ quỷ lảo đảo ngã xuống, hồn thể mờ đi.
"Ra tay tàn nhẫn thật đấy!" Lý Lạc Phàm cười nhìn thoáng qua ông ta, tiện tay giật dây thừng, sợi dây thừng trói tại cổ lệ quỷ thình lình bị kéo về, lệ quỷ xoay đến hai chục vòng tại chỗ rồi ngã uỳnh xuống đất.
Lệ quỷ còn sót lại thét giận một tiếng, hồn thể hóa thành một luồng âm khí lao tới chỗ Lý Lạc Phàm. Lý Lạc Phàm đạp mạnh một phát, hoàn hảo tránh khỏi lệ quỷ, tay tạo pháp quyết, một quả cầu lửa hiện ra, lao vùn vụt tới chỗ lệ quỷ, đúng lúc xuyên qua luồng âm khí kia.
Âm khí tản ra, lệ quỷ rơi ra từ trong đó, ngã xuống đất, mất đi ý thức.
Lý Lạc Phàm thu hồi hết đám quỷ như lượm rác. Mãi sau mới phát hiện sự lạ, cô quay đầu lại hỏi Liễu Như Thị: "Anh chưa vào ảo cảnh?" "Vào rồi." Liễu Như Thị vươn tay, một quả cầu đen tuyên bay tới, chủ động chui vào hạt ngọc vòng tay của Lý Lạc Phàm: "Mười tử sĩ của chủ khu mộ, thuở sinh thời liều mạng, chết rồi vẫn rất trung thành. Tôi không kiểm soát được, lỡ ra tay hơi nặng. Đem họ về địa phủ nuôi mấy trăm năm, chừng nào thần trí khôi phục vẫn còn cơ hội đầu thai.
Lý Lạc Phàm nhìn lối mộ sạch sẽ, chậm chậm thở ra một hơi. Đã giải quyết gân 30 lệ quỷ, xem ra số quỷ ở hai lối mộ còn lại cũng tâm này. Bao giờ thu hồi hết thì sẽ chạm trán với boss.
Chẳng qua, cuối lối mộ có một khu mộ nhỏ, không biết bên trong có gì?
Vu Vân Vĩ đi đến bên Lý Lạc Phàm, vẻ mặt hơi nặng nề: "Lệ quỷ ở lối mộ hơi khó xử lý. Không biết khu mộ này liệu có phải một quỷ vực mạnh nữa không."
Lý Lạc Phàm thì không căng thẳng đến vậy: "Biết là vật chôn cùng, đến lúc đó tôi mang ra ngoài còn coi như cống hiến cho quốc gia."
Ba người đi tới cửa khu mộ. Cửa khu mộ là đá chắn, không biết có thiết bị gì chăng, song xem vẻ ngoài thì là một căn phòng vuông vức, chắc sẽ dùng được phép xuyên tường. Chẳng qua, nếu bên trong có vật hung hiểm nào đó thì bọn họ sẽ không có cơ hội phản ứng.
Một khi đã vậy, chỉ còn cách mạnh mẽ mở ra.
Ngón tay Lý Lạc Phàm nhoáng lên, ném một lá bùa thiên lôi ra. Cửa mộ được xếp từ những cục đá sập xuống âm âm, những thứ bên trong nghe tiếng thì đông loạt ngẩng đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận