Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 76: Chương 76

Chương 76: Chương 76Chương 76: Chương 76
Chương 76: Chương 76
Ông ta hét lên một tiếng, gạt tay Vương Mặc Mặc sang một bên rôi bỏ chạy.
Không biết ông ta chạy trong bao lâu, trước mặt đột nhiên xuất hiện một luông ánh sáng mờ nhạt, nhìn kỹ thì giống như một ngôi nhà.
Trân Dư Thịnh đã điều tra quê hương của Vương Mặc Mặc và biết rằng nơi đây có rất ít dân làng cùng nhà cửa được xây dựng thưa thớt. Khi chở Vương Mặc Mặc lên núi, ông ta đã nhìn thấy một vài ngôi nhà, chỉ là không biết có người ở trong đó hay không.
Có ánh sáng nghĩa là có người ở đó, Trần Dư Thịnh chạy thẳng một mạch đến chỗ có ánh sáng, lúc này mới nhận ra rằng đó là một trang trại nhỏ. Ông ta lặng lẽ nhìn vào trong, đèn vẫn sáng và bên trong có một cặp vợ chồng già đang trò chuyện. Trân Dư Thịnh thở phào nhẹ nhõm. Ông ta đoán lúc này chắc đã thoát khỏi Vương Mặc Mặc, khập khiễng đi vào trong sân, gõ lên cánh cửa gỗ cũ kỹ: "Chú ơi, cháu bị lạc, chú có thể cho cháu vào nghỉ một chút được không?"
Có tiếng cửa cọt kẹt mở ra, một ông già lưng còng ra mở cửa, nhìn thấy Trần Dư Thịnh, không khỏi mỉm cười: "Sao cậu lại ở đây? Vào đi."
Trân Dư Thịnh nhìn quanh phòng, vừa bước vào cửa là nhà bếp, trên sàn nhà bừa bộn có một ít củi đặt ở đó, tường đã hơi đen do khói lửa bao năm, trông bẩn thỉu và cũ nát.
Trần Dư Thịnh khẽ cau mày. Ông ta đã sống trong một ngôi nhà đổ nát như vậy trước khi ông ta mười lăm tuổi, sau đó ngôi nhà bị sập, Lý Đại Hải đã bỏ tiền ra xây cho ông ta một ngôi nhà khác, lúc đó ông ta mới thoát khỏi ngôi nhà đổ nát đó. Ông ta vốn tưởng rằng cả đời mình sẽ không bao giờ phải bước vào một nơi tôi tàn như vậy nữa, nhưng không ngờ rằng hôm nay mình lại chạy vào một ngôi nhà như này để thoát thân.
Ông lão dường như không phát hiện ra sự chán ghét của Trân Dư Thịnh, trái lại cười híp mắt nhìn ông ta: "Có muốn vào ngồi không?"
Trân Dư Thịnh vốn không muốn đi vào, nhưng nửa đêm ở bên ngoài lại có một nữ quỷ đuổi theo ông ta, nếu đi vào ít nhất cũng có thể thở một hơi. Điều quan trọng nhất là ông ta không thể chạy được nữa. Dưới ánh lửa, Trân Dư Thịnh nhấc chân lên nhìn, bùn và máu đã phủ một lớp dày lên lòng bàn chân ông ta, chỉ một cái chạm nhẹ nhất cũng khiến ông ta nhăn mặt đau đớn.
Trân Dư Thịnh lảo đảo sang một bên, tìm một chiếc ghế dài để ngôi xuống, vừa thở phào nhẹ nhõm thì thấy đôi vợ chồng già đang nhìn chằm chằm vào mình. Trân Dư Thịnh thực sự không muốn nói chuyện với hai ông bà già này, nhưng nghĩ rằng nửa đêm vào nhà họ có lẽ sẽ cần sự bảo vệ của họ, ông ta liên lấy lại tinh thân, nói vài câu khách sáo: "Muộn thế này, sao ông bà vẫn chưa ngủ vậy?”
"Ban đêm tôi không ngủ được, đi ra ngoài cho tỉnh táo!" Ông lão nhặt một khúc củi nhét vào bếp, ngọn lửa trong bếp đột nhiên bùng lên, khiến cho sắc mặt ông lão vô cùng tái nhợt.
Trân Dư Thịnh tim đập thình thịch, nhưng giây tiếp theo, ông lão lại nhét thêm mấy khúc củi vào hố bếp, dập tắt ngọn lửa, sắc mặt ông lão lại tối sâm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trân Dư Thịnh thở phào nhẹ nhõm. Ông ta cảm thấy đêm nay mình bị một nữ quỷ dọa sợ, có vẻ như đã "trông gà hóa cuốc' rồi, nhìn ai cũng đều giống như quỷ.
Ông lão nhóm củi xong, đứng dậy, mở nắp nôi, dùng thìa khuấy đều, múc một bát canh đưa cho Trần Dư Thịnh: "Cậu có muốn uống không?"
Nếu như trước kia, Trần Dư Thịnh hẳn là sẽ ghét bỏ không chịu nhận: lấy, nhưng hôm nay ông ta thật sự không có sức lực, cũng không quan tâm có sạch hay không, yếu ớt cầm lấy ngửi một cái.
Hương vị hơi lạ nhưng trong phạm vi chấp nhận được.
Trân Dư Thịnh lén nhìn ông lão, thấy ông lão múc thêm một bát nữa đưa cho bà lão bên cạnh, ông lão cũng lấy một bát uống một cách ngon lành.
Cả hai ông bà già đều uống nên món canh này chắc chắn không có vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận