Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 412: Chương 412

Chương 412: Chương 412Chương 412: Chương 412
Chương 412: Chương 412
Chư thần tản đi, ngọn núi lại khôi phục yên tính như cũ, mặc dù có một số đệ tử khác nghe được chuyện này, nhưng cũng không có ai dám ra mặt, đều lặng lẽ trở về phòng của mình.
A Thanh thở dài, đưa Liễu Nhiên hôn mê trở vê phòng, A Mạnh nhìn mảnh hôn phách trong bình, cảm thấy khó chịu, lặng lẽ bàn bạc với A Thanh: “Đại sư huynh, hồn phách của A Lạc bị thương quá nặng, chỉ sợ không được quá lâu, nếu gửi đi đầu thai sớm thì có thể được tái sinh thành con người, nhưng nếu trì hoãn quá lâu, chỉ sợ sẽ hôn phi phách tán thật."
"Chờ một chút đợi A Nhiên tỉnh lại đã." Giọng A Thanh rất mệt mỏi: "Sau khi A Nhiên tỉnh lại, e rằng chỉ có hồn phách của A Lạc mới có thể trấn an nó." Quả nhiên, năm giờ sau khi Liễu Nhiên mở mắt ra, nhìn thấy A Thanh và A Mạnh đang ngồi bên giường.
Vẻ mặt Liễu Nhiên ngưng lại, sau đó bay xuống giường, không quay đầu lại chạy ra ngoài. A Thanh ngăn y lại, nói với giọng rất nghiêm túc: "Đừng tìm nữa, con bé ở đây."
Vẻ mặt Liễu Nhiên bình tĩnh, nhưng vành mắt đã đỏ lên, dường như dự liệu được điều gì đó, nhưng lại không thể tin được.
A Mạnh hít một hơi thật sâu, lặng lẽ nâng bình hồn phách lên, khó khăn nói: "Sư huynh, thực xin lỗi, hôn phách của A Lạc vẫn chưa được tìm thấy đầy đủ." "A Lạc? Làm sao đây có thể là A Lạc được?" Liễu Nhiên vừa khóc vừa cười, trông như sắp phát điên: “A Lạc của ta đã đi đâu rồi? Các người đã giấu nàng ấy rồi ư? Có phải sư tôn đưa nàng ấy đi rôi không?"
A Thanh thở dài một tiếng: “A Nhiên, chúng ta phải đưa A Lạc đi đầu thai trong vòng hai giờ, nếu không hồn phách của con bé sẽ bị phân tán." Liễu Nhiên sửng sốt trong chốc lát, hồi lâu sau mới chậm rãi đưa tay ra, cẩn thận câm lấy bình chứa hồn phách A Lạc, vuốt ve nó như bảo bối.
A Mạnh không đành lòng nhìn dáng vẻ của Liễu Nhiên, nhưng vẫn khuyên nhủ: "A Lạc tự nguyện hy sinh bản thân vì đệ. Con bé hy vọng đệ có thể quay về với vị thần lạnh lùng cao quý Liễu Nhiên."
Liễu Nhiên ôm bình, quay người đi vào trong phòng.
A Thanh và A Mạnh bồn chồn chờ đợi ở bên ngoài, thời gian trôi qua dần, mắt thấy đã đến giây phút cuối cùng, cuối cùng Liễu Nhiên cũng câm bình chứa hồn bước ra.
A Thanh nhìn ánh sáng hồn phách mờ nhạt, thở dài nhỏ giọng dặn dò A Mạnh "Muội đưa con bé đi đầu thai đi, ta sẽ ở đây chăm sóc A Nhiên." A Mạnh gật đầu, cầm lọ chứa hồn quang xuống Địa phủ, tự mình gom góp hồn quang lại thành hình người từng chút một, nhưng có một thứ không thể ghép lại được, đó chính là ký ức của A Lạc.
A Mạnh không hề ép buộc, tiện tay rút ra một mặt dây chuyền ngọc bích trên người, phong ấn những mảnh ký ức bên trong rồi đưa hồn phách của A Lạc băng qua cầu Nại Hà.
***
A Lạc đi đầu thai, nhưng Liễu Nhiên lại bước vào ma chướng, lúc nào cũng nghĩ về A Lạc, thậm chí còn có dấu hiệu bị nhập ma.
Thấy sư đệ mình sắp lạc lối, A Thanh nghĩ ra cách để Liễu Nhiên tách khỏi nỗi chấp niệm của A Lạc là tách chấp niệm ra. Chỉ cân không có chấp niệm thì ma chướng sẽ tự nhiên biến mất.
Đương nhiên là Liễu Nhiên từ chối, đó là tình yêu của y dành cho A Lạc, làm sao có thể nói không cần là không cân chứ?
Cuối cùng vẫn là A Mạnh đã thuyết phục được y, vì đó là "điều A Lạc muốn thấy".
Liễu Nhiên sẽ làm bất cứ điều gì A Lạc muốn.
Y tự mình tróc chấp niệm khỏi linh hôn mình từng chút một, từng chút một đều kèm theo nỗi đau thấu xương, tình yêu của y sâu đậm biết bao nhiêu thì bóc nó ra đau đớn bấy nhiêu.
Cuối cùng nỗi chấp niệm đã bị Liễu Nhiên mạnh mẽ tách ra, nhưng nỗi chấp niệm của y quá sâu, chiếm giữ phần lớn thần hồn của y, trong phút chốc, nỗi chấp niệm mang hình dạng một con người giống hệt như Liễu Nhiên, chẳng qua trong ánh mắt mang theo tình yêu nóng bỏng và cố chấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận