Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 310: Chương 310

Chương 310: Chương 310Chương 310: Chương 310
Chương 310: Chương 310
Lý Lạc Phàm từng bước tiến tới, đưa tay nắm chặt lấy cổ áo của Ngô Mậu Trúc: "Ông đã hủy hoại một đời của cô ấy rồi mà còn chưa đủ sao? Vẫn còn muốn huỷ tiếp đời này của cô ấy? Ngô Mậu Trúc, có phải ông ích kỷ quá rồi không? Ông muốn giành lấy, nhưng ông có từng nghĩ đến người mà kiếp này Trương Mộng Đồng muốn gả chính là Mạnh Thư Kiệt chứ không phải là Ngô Mậu Trúc ông không!"
Ngô Mậu Trúc ngửa mặt lên trời hét lên: “Nhưng mà tôi không cam tâm!"
Lý Lạc Phàm cười lạnh: "Nếu như ông đã không cam tâm như vậy thì tại sao kiếp trước không cố gắng? Dù cho bây giờ ông có đi xuống Địa ngục đầu thai chờ đến kiếp sau rồi nỗ lực cũng được, bây giờ đã thành thế này rồi còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Bây giờ ông là hôn ma, không phải người! Bây giờ ông không có tư cách nói câu không cam tâm, bởi vì ông không xứng!"
Ngô Mậu Trúc lắc đầu vài cái, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.
Lý Lạc Phàm rút sợi dây khoá hồn ra vung thật mạnh, âm khí của âm ty địa phủ cùng với sự áp chế không còn có thể giữ lại được nữa, ma quỷ phóng thích ra ngoài không chút dè dặt, lập tức ép hai chân của Ngô Mậu Trúc mềm nhữn, khiến ông ta quỳ rập trên đất.
"Tôi không phải là con nít ba tuổi, ông nghĩ rằng câu chuyện tình yêu của ông sẽ khiến tôi cảm động đến rơi nước mắt, sau đó sẽ bỏ qua cho ông sao? Ông sai rồi! Hôm nay tôi để những lời này ở đây, nếu như ông dám dùng Nhiếp hồn đại pháp, thì tôi cũng dám đánh cho ông hồn bay phách lạc!"
Trong rừng trúc một mảng yên tĩnh, nhìn thấy một màn này Bành Tư Di kinh sợ tới mức miệng không khép lại được, ánh mắt của cô ấy nhìn Lý Lạc Phàm từ há mồm trợn mắt cho đến vô cùng sùng bái. Đây là chị gái thần tiên gì vậy, lúc này sao nhìn đẹp trai quá vậy nè, đến quỷ cũng phải quỳ xuống trước mặt của cô.
Kể từ bây giờ cô ấy đã có tài liệu cho ước mơ của mình rồi!
Bành Tư Di che đậy hơi thở, động cũng không dám động, lẳng lặng mở to đôi mắt mà nhìn Lý Lạc Phàm giáo huấn Ngô Mậu Trúc. Lúc trước cô ấy vẫn còn đang đắm chìm trong câu chuyện tình yêu ngược tâm của Ngô Mậu Trúc, cho đến khi Lý Lạc Phàm vạch trân sự hèn nhát, không có trách nhiệm của Ngô Mậu Trúc thì cô ấy mới phát hiện, đúng như những gì mà Lý Lạc Phàm đã nói vậy, mặc dù bi kịch tình yêu của Ngô Mậu Trúc và Trương Mộng Đồng có liên quan đến thời đại mà bọn họ đang sống, nhưng sự hèn nhát của Ngô Mậu Trúc và sự mù quáng trong tình yêu của Trương Mộng Đồng là nguyên nhân cuối cùng dẫn đến bi kịch của bọn họ.
Ngô Mậu Trúc nhìn sợi dây trong tay Lý Lạc Phàm, lặng im hồi lâu mới chống hai tay xuống đất rồi chậm chạp đứng dậy, giọng nói đây bi thương: "Năm năm trước, lần đâu Mộng Đồng và Mạnh Thư Kiệt cùng nhau nắm tay đi ngang qua khu rừng trúc của tôi, tôi biết rằng kiếp này tôi đã thua rồi."
Lý Lạc Phàm nhớ lại khi Ngô Mậu Trúc ép buộc kết thúc ảo cảnh kí ức, trong lòng nháy mắt có một suy đoán: "Sau khi ông chết đi thì Mộng Đồng biết được kiếp trước của Mạnh Thư Kiệt, có đúng không?”
Ngô Mậu Trúc cười khổ một cái: "Chuyện đã đến nước này rồi thì cũng không còn gì phải giấu giếm nữa, tôi có thể nói cho cô biết những chuyện xảy ra sau này của Mộng Đồng, nhưng nếu muốn trao đổi, tôi muốn biết tại sao sau khi Mộng Đồng chết lại không đến tìm tôi? Nút thắt trong lòng này mà không gỡ được, tôi không thể yên tâm đi xuống Địa phủ đầu thai được."
Lý Lạc Phàm nhìn ông ta thật sâu: "Được, tôi có thể đồng ý với ông."
Ngô Mậu Trúc đi tới trước bàn đá rồi ngồi xuống, lần này ông ta không rót trà cho mình, mà lấy một bình rượu lâu năm từ dưới gầm bàn ra, rồi rót một chén cho mình, uống một hơi rồi mới chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận