Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 322: Chương 322

Chương 322: Chương 322Chương 322: Chương 322
Chương 322: Chương 322
Lý Lạc Phàm gật đầu, nhanh như chớp lá bùa trong tay cô bắn ra và rơi vào trong mắt trận.
"Vậy thì chúng ta hãy thiết lập một mê trận mà ngay cả Huyên Môn thế gia cấp cao nhất cũng không thể bước vào được."
Từng lá bùa trong tay của Lý Lạc Phàm đều theo suy nghĩ của cô mà rơi xuống những vị trí cô mong muốn, khi lá bùa chạm đất sẽ ngay lập tức chìm vào trong đất rồi sau đó từ trong mặt đất có những tia sáng vàng chiếu ra. Khi số lượng bùa tăng lên thì những tia sáng vàng càng trở nên dày đặc hơn.
Bành Tư Di nhìn đến hoa mắt, cô ấy không thể không há hốc miệng khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu này.
"Chủ yếu trận pháp này của chúng ta là để phòng thủ nên trong lúc bước vào trận pháp nếu bước sai một bước thì cậu cũng sẽ tự dịch chuyển ra khỏi trận, nếu lợi dụng pháp khí để cưỡng ép xông vào trong trận thì sẽ tiến vào cấp độ hai của trận."
Lý Lạc Phàm cười sáng lạn.
"Khốn trận này không có cửa ra nên vào rồi sẽ không ra được, người vào trong trận rồi sẽ được tận hưởng những cuộc phiêu lưu đầy kích thích. Chẳng qua là bây giờ xã hội văn minh nên không thể lấy mạng người ta được cho nên mức độ phiêu lưu sẽ dựa trên năng lực của người bước vào trận, vừa hay là mức độ này chỉ mạnh hơn năng lực của người đó một cấp thôi khiến cho người đó chết cũng không được mà cầu được sống cũng rất khó khăn. Đương nhiên, vì để đảm bảo vệ sinh môi trường bên trong trận pháp và tránh việc có chất thải xuất hiện cho nên những người vào trong trận sẽ tự động được dịch chuyển ra ngoài sau hai giờ tham gia cuộc phiêu lưu."
Khi lá bùa cuối cùng rơi xuống đất khiến hàng ngàn tia sáng màu vàng hòa lại làm một thì trận pháp hoàn thành.
Lý Lạc Phàm vỗ tay sau đó nhìn về phía Bành Tư Di.
"Cậu thấy sao?"
Bành Tư Di ngơ ngác trả lời.
"Mình muốn nhốt anh mình vào trong trận.
Lý Lạc Phàm: '...'
Cậu đúng là em gái ruột mài
Sau khi Bành Tư Di định thân lại mới cảm thấy xấu hổ gãi đầu mỉm cười.
"Tại khốn trận này nghe có vẻ rất kích thích rồi lại còn không chết được nên mình nghĩ chơi khá vui.
“Chơi khá vui sao?"
Lý Lạc Phàm cong môi cười. "Vậy cậu muốn vào thử không?”
Rõ ràng Bành Tư Di có hơi động lòng, mặc dù bây giờ cô ấy không có chút năng lực gì nhưng cô ấy có bắp đùi lớn nha. Ánh mắt mong chờ của Bành Tư Di nhìn về phía Lý Lạc Phàm.
"Vậy cậu đi với mình vào đó sao?”
"Muốn mình cùng cậu vào à..."
Lý Lạc Phàm ngẫm nghĩ rồi cũng không chắc chắn nhìn Bành Tư Di.
"Thật sự cậu muốn như vậy sao? Nói thế này nhé, mình đã từng phải một mình chiến đấu với hơn trăm lệ quỷ và đã giết hơn trăm cương thi. Sau khi xử lý xong bọn chúng thì mình cũng không hê bị thương nhưng mình không thể đoán được khi vào trong trận sẽ gặp phải những thử thách gì. Cậu có chắc chắn muốn đi với mình không?”
Ngay lập tức Bành Tư Di lắc đầu như chong chóng, chỉ nghĩ đến ba bốn con ma thôi thì cô ấy cũng cảm thấy đáng sợ lắm rồi. Nếu như tận mắt nhìn thấy hàng trăm con ma chắc cô ấy sẽ chết ngay tại chỗ mất.
Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Bành Tư Di, Lý Lạc Phàm chép miệng hai cái.
"Không sao đâu, nhìn thấy nhiều thì sẽ không sợ nữa. Đi thôi, chúng ta vào xem thử đi. Vẫn như trước đó, cậu đi theo bước chân của mình. Lần này chẳng những cậu phải đi đúng mà còn phải cố gắng ghi nhớ thật kỹ, nếu sau này cậu có thời gian thì nên đến đây thường xuyên để luyện tập bùa chú và thuật pháp"
Bành Tư Di gật đầu, đôi mắt của cô ấy chăm chú nhìn chằm chằm vào từng bước chân của Lý Lạc Phàm, miệng của cô ấy còn âm thâm đọc theo sợ sẽ bước nhầm. Trận pháp đã sửa đổi phức tạp hơn trận pháp đầu tiên rất nhiều, đợi đến lúc hai người bước vào không gian kết giới cuối cùng rồi thì lưng áo của Bành Tư Di đã ướt đẫm. Kết giới nhà trúc của Ngô Mậu Trúc vẫn còn ở đó, bên trong chỉ có một bộ bàn ghế bằng trúc là có thể dùng được ngay chứ cũng không còn thứ gì khác nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận