Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 388: Chương 388

Chương 388: Chương 388Chương 388: Chương 388
Chương 388: Chương 388
Thật ra cô tiến bộ cũng tính là rất nhanh, bởi vì cô có thiên phú huyền học tuyệt vời trên đời không ai theo kịp, còn có một người thây tốt nhất, nếu như sư phụ cô nhìn thấy sự trưởng thành của cô chắc hẳn sẽ rất vui mừng, nhưng tôi cảm thấy chưa đủ. Bởi vì cô đã bị vướng vào chuyện thịt Thái Tuế, tôi muốn ép cô tới cực hạn, muốn để cho cô trưởng thành nhanh thêm một chút."
Đôi mắt Lý Lạc Phàm rũ xuống, trâm ngâm hồi lâu rồi mới nói: "Cách của anh cũng có ích, chính là lần đó khiến cho tôi vẽ bùa trên không. Thật ra lần đó ngoài miệng anh nói rằng mặc kệ tôi, nhưng tôi biết trong lúc đó có mấy lần anh âm thầm ra tay. Tôi làm hỏng thanh kiếm đồng xu sư phụ tôi cho, anh lập tức cho tôi một thanh kiếm đồng xu cao cấp mới, mà thanh kiếm cũ của tôi cũng là do anh tìm người sửa cho tôi." "Thật ra tôi đều biết hết, cũng rất cảm ơn anh, nhưng quả thực là không chịu nổi thái độ của anh, cho nên khi đó tôi vốn không có dự định tiếp tục hợp tác với anh."
Liễu Như Thị bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, ánh mắt nhìn cô như thể nhìn một đứa bé cố tình gây sự vậy.
Lý Lạc Phàm nhìn vào mắt anh: "Vậy sau đó thì sao, sao anh lại thay đổi ý định?"
"Bởi vì tôi phát hiện ra tôi khiến trong lòng cô dấy lên rất nhiều sự khó chịu, thậm chí khiến cô tình nguyện đi làm nhiệm vụ một mình cũng không đồng ý cộng tác đồng hành với tôi." Liễu Như Thị ngẩng đầu nhìn Lý Lạc Phàm, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Lạc Phàm, tôi muốn trở thành cộng sự của cô, có thể tôi không có cách nào đi quá xa cùng cô, nhưng khi có tôi ở đây, tôi hi vọng cô vẫn sẵn sàng giao phía sau lưng cho tôi. Lý Lạc Phàm do dự nhìn anh: 'Không có cách nào đi quá xa cùng tôi là có ý gì? Anh phải điều chuyển hay là có nhiệm vụ khác?”
Liễu Như Thị lắc đầu, không trả lời vấn đề của cô, ngược lại đứng dậy đi tới bên cạnh Lý Lạc Phàm, lại duỗi tay xoa đầu cô một lần nữa: 'Lần này cô có thể chủ động gọi điện cho tôi để tôi giúp đố, thật sự tôi rất vuil"
Lý Lạc Phàm ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ như hoa của Liễu Như Thị, khuôn mặt ngẩn ngơ trong chốc lát, tim đập như sấm, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì Liễu Như Thị đã đi về phía phòng tối: "Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ cô chuẩn bị xong, chúng ta lại hành động."
"Được...
Lý Lạc Phàm vô thức đáp lại một câu, khi tay của Liễu Như Thị đặt lên chốt cửa phòng tối, cô chẳng hiểu tại sao lại nhịn không được gọi anh lại: "Liễu Như Thị!"
Liễu Như Thị quay đầu lại nhìn cô: "Hả?"
"Tôi cũng rất vui."
"Hả?"
"Tôi nói là, khi mà tôi bất lực, tôi cũng rất vui vì có anh hậu thuẫn cho tôi."
Liễu Như Thị mỉm cười nhìn cô: "Tôi biết rồi."
"Anh vừa mới nói không biết có thể giúp đỡ tôi đi được xa đến đâu, cho nên tôi hi vọng trước khi anh đổi nhiệm vụ rời đi, có thể nói sớm một chút cho tôi biết được không, để tôi có sự chuẩn bị."
Nụ cười của Liễu Như Thị cứng đờ, anh nhìn thật kỹ Lý Lạc Phàm, một lúc lâu sau mới từ từ gật nhẹ đầu: "Được!"
Trong lòng Lý Lạc Phàm bỗng nhiên thắt lại, một cơn đau nhè nhẹ từ trong tim lan ra, cô có chút không chống đỡ được nụ cười trên mặt, gật đầu lung tung với Liễu Như Thị, hốt hoảng quay người đi về phòng.
Cánh cửa đóng sâm lại, giống như một bức tường kín ngăn cách hai người.
Trong phòng, Lý Lạc Phàm dựa vào vách tường từ từ ngồi xuống, đặt tay che lên vị trí trái tim, chẳng biết tại sao trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, có chút buồn bã. Mà lúc này trên khuôn mặt của Liễu Như Thị ở ngoài cửa cũng mất đi nụ cười. Anh ngạc nhiên nhìn cánh cửa của phòng ngủ chính, một lúc lâu sau lấy điện thoại di động ra mở một ứng dụng có biểu tượng màu đen, ấn mở một người liên hệ duy nhất trong đó.
Liễu Như Thị: Liễu Nhiên, sau này tôi biến mất, anh sẽ có được ký ức của tôi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận