Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 325: Chương 325

Chương 325: Chương 325Chương 325: Chương 325
Chương 325: Chương 325
Lý Lạc Phàm đang cúi đầu cặm cụi ăn cơm nghe như thế thì đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Chuyện này xảy ra khi nào?"
'Cậu nói chuyện con chó sao?"
Nhiếp Tử Hàm nhẩm tính.
"Đây là chuyện rất lâu rồi, khi đó ba mình mới mười tuổi, còn bây giờ ông ấy gần năm mươi tuổi, đã gân bốn mươi năm nồi."
Lý Lạc Phàm hỏi tiếp.
"Vậy quê của cậu ở đâu?"
Nhiếp Tử Hàm hơi ngạc nhiên liếc nhìn Lý Lạc Phàm một cái nhưng vẫn trả lời.
"Thôn Hạ Gia, quận Cửu Chân, thành phố Vinh Ngọc ở Tỉnh Bắc."
"Ơ, chổ này nghe quen lắm hình như có ai mới nói đến rồi." Bành Tư Di lấy điện thoại ra xem mấy nhóm tán gẫu mà cô ấy thường trò chuyện, quả nhiên cô ấy đã tìm được trong nhóm trò chuyện Huyền Nhị Đại.
Bạch Tư Di xem thoáng qua nội dung rồi nói.
"Hôm nay bạn thuở nhỏ của mình đang ở đó, cậu ấy nói rằng ở thôn nhà họ Hạ có một sơn động rất lạ nên cậu ấy muốn đến đó thám hiểm."
"Ôi, tuyệt đối đừng đi đến đó."
Vừa nghe thấy thế thì sắc mặt của Nhiếp Tử Hàm đã thay đổi, cô ấy vội vàng nói.
"Trước kia mình cũng có về thăm quê vài lần, mỗi lân về quê thì bà nội và ba mình đều căn dặn rất kỹ là tuyệt đối không được ởi ra sau núi. Đặc biệt là không được vào trong sơn động, họ nói sơn động đó rất ma quái."
Cao Vũ Phỉ không nhịn được hỏi.
"Có câu chuyện truyền thuyết gì hay sao?”
Nhiếp Tử Hàm hạ thấp giọng rồi nói.
"Không phải là chuyện truyền thuyết mà là chuyện có thật, khi còn nhỏ ông mình có một người bạn đã nghịch ngợm chạy vào sơn động đó chơi rồi không thấy ra ngoài nữa. Khi ba của người bạn đó phát hiện ra thì cũng đi vào trong sơn động để tìm nhưng ông ấy cũng biến mất, người trong thôn thấy thế nên ai cũng sợ mặc cho vợ của ông ấy có cầu xin như thế nào thì cũng không có ai dám vào trong đó tìm nữa, kể từ đó sơn động kia đã trở thành điều cấm ky của cả thôn. Lúc ba mình học cấp hai thì trong làng có hai đứa trẻ cũng nghe người nhà kể về chuyện này nhưng họ lại không tin, cả hai người họ rủ nhau đi vào sơn động rồi kể từ đó ba mình cũng không còn nhìn thấy họ nữa.
Cao Vũ Phỉ suy đoán.
"Có lẽ là trong sơn động có một cái hang treo mà bên trong hang thì tâm nhìn sẽ không tốt nên họ không thấy đường mới bước vào hang treo và rơi xuống. Cũng có thể là do bên trong sơn động thì không khí không lưu thông nên sinh ra khí độc khiến cho người đi vào trong sơn động sẽ bị ngạt thở mà chất."
Lý Lạc Phàm và Bành Tư Di liếc nhìn nhau một cái, hai người họ đều cảm thấy sự kỳ quái của cái sơn động này không có liên quan gì đến kiến thức khoa học mà phải là chuyện vê huyền học của họ mới đúng.
Sau khi ăn xong thì Lý Lạc Phàm quay về phòng bật máy tính lên và bấm vào bản đồ trên máy tính, bản đồ này được Vu Vân Vĩ làm theo yêu cầu của cô. Sau khi phóng to lên thì bản đồ thể hiện rất chi tiết, không chỉ có thể tìm thấy các quận mà có thể tìm thấy chính xác các con phố trên bản đồ. Hiện tại trên bản đồ đang có hai chấm đỏ để đánh dấu vị trí lăng của Vương Tử Đới và lăng Cơ Ngọc.
Lý Lạc Phàm đã tìm thấy thôn nhà họ Hạ nằm trong quận Cửu Chân ở thành phố Vinh Ngọc của tỉnh Bắc trên bản đồ, sau đó cô đặt một dấu chấm nhỏ màu xanh lá lên vị trí đó.
Tỉnh Nam và tỉnh Bắc là hai tỉnh nằm liên kê nhau, thành phố Vinh Ngọc của tỉnh Bắc và Nam Thành của tỉnh Nam giáp ranh với nhau. Lăng của Vương Tử Đới nằm ở Nam Thành, nhưng rất có thể vùng đất phong thủy trù phú kỳ lạ ở thôn nhà họ Hạ của thành phố Vinh Ngọc có liên quan đến lăng Thái Tuế. Lý Lạc Phàm phóng to bản đồ lên và kết nối ba điểm đánh dấu trên đó lại một cách trực quan, cô mơ hồ cảm giác được hình như một phần của lá bùa là cái gì, nhưng đoạn đường nối liên ba điểm lại quá ít nên trong một khoảng thời gian ngắn cô không thể nghĩ ra được rốt cuộc thì có liên quan gì đến lá bùa. Trong lúc Lý Lạc Phàm vừa nhìn máy tính vừa suy ngẫm thì Bành Tư Di ghé qua rồi nói nhỏ với cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận