Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 387: Chương 387

Chương 387: Chương 387Chương 387: Chương 387
Chương 387: Chương 387
Liễu Như Thị nấu ăn rất ngon còn cực kỳ hợp khẩu vị Lý Lạc Phàm, cô ăn một lèo hai bát cơm, ăn hết sạch đồ ăn ở trên bàn, còn Liễu Như Thị cũng không biết tại vì sao, mỗi món chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, nâng ly trà lên thỉnh thoảng uống một ngụm.
Ăn xong miếng cơm cuối cùng, Lý Lạc Phàm đặt đũa xuống, rất chân thành bày tỏ thành ý của mình với Liễu Như Thị: "Tay nghê của anh coi như không tôi."
Liễu Như Thị cũng rót một ly trà cho Lý Lạc Phàm, cười nhạt một tiếng: "Trước kia có một khoảng thời gian tôi rất thích nấu cơm, cảm thấy việc nấu nướng là cách tốt nhất cho tôi trải nghiệm hương vị của nhân gian."
Lý Lạc Phàm hơi nâng cằm lên chớp mắt nhìn anh: "Sau đó thì sao?" Liễu Như Thị lắc đầu: "Sau đó tôi phát hiện ra cho dù tôi có nấu ngon đến đâu cũng không có người nếm thử, rồi lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị."
Lý Lạc Phàm suy nghĩ, uyển chuyển hỏi: "Có phải nguyên nhân là do tính cách của anh quá lạnh lùng, cho nên mới không có bạn bè hay không."
Liễu Như Thị nhìn vào đôi mắt Lý Lạc Phàm, nghiêm túc hỏi cô: "Cô cảm thấy tính cách của tôi lạnh lùng à?”
"Lạnh lùng!" Lý Lạc Phàm kiên định gật đầu, suy nghĩ rồi quyết định ăn ngay nói thật: "Thật ra lúc tôi mới gặp anh cũng rất sợ, bởi vì ngoại hình giọng nói khí chất của anh giống với một người thầy, cũng là một người bạn mà tôi quen, năng lực tôi có được ngày hôm nay có liên quan rất lớn với hắn, có mặt hắn là tôi sẽ yên tâm, cho nên khi nhìn thấy anh lân đầu tiên, tôi đã cảm thấy hai người là cùng một người, lúc đó tôi vô cùng phấn khích, cũng vô cùng vui mừng.
Liễu Như Thị nâng ly trà lên nhấp một ngụm, che giấu tâm trạng phức tạp trong ánh mắt.
Lý Lạc Phàm không để ý tới, nhón một quả nho bỏ vào miệng tiếp tục nói: "Kết quả không ngờ tôi lại nhận nhâm người, anh chẳng những không phải là hắn, mà lúc ấy còn cho tôi một ấn tượng là một người có tính cách cực kỳ ghê gớm.ˆ
Liễu Như Thị khẽ cười, không nói gì.
"Thật đó!" Hai má của Lý Lạc Phàm phồng lên tròn tròn, nhớ tới chuyện lúc trước vẫn có chút khó bình tĩnh: "Những năm gân đây mặc dù về cơ bản đều là một mình tôi đi bắt lệ quỷ, một mình lao vào những trận chiến nguy hiểm, nhưng tôi lại cực kỳ sợ hãi đối với từ bạn đồng hành này, tôi cảm thấy có thể trở thành đồng đội của nhau, đó chính là nhất định có thể tin tưởng anh một cách toàn tâm toàn ý, có thể giao cho anh phía sau lưng của mình, kết quả anh lại nói thẳng trong lúc hành động sẽ để mình tôi làm việc, chẳng những anh sẽ không động tay vào mà anh sẽ còn thấy chết không cứu, đợi tôi chết rồi thì anh sẽ làm, lúc ấy tôi tức phát điên lên."
Lý Lạc Phàm phun vỏ nho trong miệng ra, vô cùng khó hiểu hỏi: “Anh hai à, anh có thể nói cho tôi biết lúc đó anh nghĩ gì được không?”
Đột nhiên Liễu Như Thị nói ra một câu không liên quan gì, nhưng câu nói này lại khiến cho Lý Lạc Phàm lập tức ngạc nhiên sững sờ.
"Thật ra là tôi có quen biết sư phụ của cô."
Lý Lạc Phàm đột nhiên ngẩng đầu quan sát Liễu Như Thị, cả khuôn mặt đều là vẻ khiếp sợ: "Anh biết sư phụ tôi sao?"
"Đúng vậy, là một người luôn cố gắng đối xử tốt với mọi người." Liễu Như Thị khẽ kêu một tiếng: "Luôn muốn cống hiến bản thân mình để cứu người khác."
Lý Lạc Phàm nghe thấy lời nhận xét này vô cùng quen thuộc, cô nhanh chóng nhớ ra, đại nhân Liễu Nhiên ở Địa phủ cũng nhận xét về sư phụ cô như vậy - một người luôn cố gắng đối xử tốt với mọi người.
Không đợi Lý Lạc Phàm đặt câu hỏi, Liễu Như Thị đã tiếp tục nói: "Cô là đồ đệ anh ta nhận, khi cô vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn anh ta đã hẹo, không có cách nào bảo vệ cô chu đáo, cô chỉ có thể tự mình học tập trưởng thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận