Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 348: Chương 348

Chương 348: Chương 348Chương 348: Chương 348
Chương 348: Chương 348
Người đàn ông áo trắng vừa muốn nói chuyện, Lý Lạc Phàm lại cười: “Cho nên anh muốn hỏi khuôn mặt của người đàn ông áo trắng này là mặt của ai đúng không?”
"Anh không gặp qua anh ấy sao?" Lý Lạc Phàm siết chặt sợi dây, tấm bùa trong tay hóa thành dao nhọn đâm về phía người đàn ông: Là người đi cùng tôi, tám đời không có một biểu cảm nào. Vậy mà anh lại có thể dùng khuôn mặt anh ấy để cười dịu dàng cưng chiều như vậy, cho dù là tôi bị mất trí nhớ cũng bị anh dọa cho khôi phục trí nhớ luôn."
Đao nhọn đâm thủng bụng người đàn ông, máu tươi chảy ra, người đàn ông áo trắng đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn như cũ rơi vào trên mặt Lý Lạc Phàm: "Cô không sợ rằng tôi là người đi cùng cô sao?" Lý Lạc Phàm dùng sức kéo sợi dây trong tay, trực tiếp cắt người đàn ông áo trắng thành vài đoạn: "Cho dù anh ấy có mất trí nhớ cũng sẽ không biến thành bộ dáng này.
Thi thể người đàn ông áo trắng không rơi xuống đất, mà là trực tiếp biến mất ở trong không khí, ngay sau đó căn nhà mà cô quen thuộc cùng tiểu viện cũng liên tiếp biến mất, ngay sau đó những ngọn núi cũng liên tiếp biến mất không thấy, lúc này cô mới phát hiện mình đang đứng ở trước một tấm gương vỡ nát.
Lý Lạc Phàm thở phào nhẹ nhõm, ảo cảnh trong sát trận đã qua, cũng không biết Liễu Như Thị tiến vào ảo cảnh như thế nào.
Đúng lúc này, cô phát hiện có một người đang nằm ở trên mặt đất cách đó không xa.
Lý Lạc Phàm ởi tới nhìn, kinh ngạc nhướng mày, người ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh lại là Liễu Như Thị. Trong lòng cô, Liễu Như Thị vẫn luôn là một nhân vật cường đại, không ngờ rằng Liễu Như Thị lại ngất xỉu trong huyễn trận. Lý Lạc Phàm ngồi xổm xuống bên cạnh anh, chỉ thấy Liễu Như Thị nhắm chặt mắt, lông mày nhíu lại, giống như đang trải qua chuyện gì thống khổ. Ngay lúc Lý Lạc Phàm đang do dự có nên vẽ bùa giác ngộ cho anh không, Liễu Như Thị đột nhiên thấp giọng nói: “Lạc Phàm."
Lý Lạc Phàm giật mình, vẻ mặt rất phức tạp nhìn Liễu Như Thị, không khỏi lẩm bẩm trong lòng: "Hận thù hay oán hận gì đây, đã tiến vào ảo cảnh rồi còn phải kéo tôi theo, chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp cả."
Quả nhiên, lông mày Liễu Như Thị càng nhíu càng chặt hơn, trên mặt cũng lộ ra vẻ thống khổ: "Sư huynh."
"Sư huynh?" Lý Lạc Phàm hưng phấn lên, trên mặt lộ ra vẻ nhiều chuyện: "Sư huynh nào?”
"Hạ sư huynh." Liễu Như Thị lại lẩm bẩm một câu, trước vẻ mặt mong đợi của Lý Lạc Phàm, cuối cùng anh cũng thốt ra một cái tên: "Hạ Thanh Phong." Lý Lạc Phàm đột nhiên đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi: Hạ Thanh Phong là tên húy của sư phụ cô.
Chẳng lẽ Liễu Như Thị là sư thúc của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Lạc Phàm cũng nhăn lại, trở nên tròn trịa như cái bánh bao, cô đứng ở bên cạnh Liễu Như Thị chọc chọc anh, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có khả năng. Sư phụ đã nói rõ trước khi chết rằng ngài chỉ là một Đạo sĩ nhàn rỗi, không môn phái cũng không có bản lĩnh. Dĩ nhiên chuyện không có bản lĩnh này chỉ để chứng minh cho sự khiêm tốn, dù sao trên thế giới này cũng không có mấy người dám một mình xông vào địa phủ làm giao dịch với Liễu Nhiên, đương nhiên Liễu Nhiên cũng đã nói rằng sư phụ của cô đã đầu thai chín mươi chín kiếp, cứ mười lần luân hồi hắn lại giao ước với Liễu Nhiên một lần, toàn bộ ánh sáng công đức không hề giữ lại mà chuyển hết cho Liễu Nhiên.
Ngay cả ánh sáng công đức cũng không lưu luyến, Lý Lạc Phàm cảm thấy rằng sư phụ của cô dường như không phải là người có quá nhiều vướng bận ở trân thế, nhận cô làm đồ đệ có lẽ vì cảm thấy cô đáng thương, cho nên sư phụ mới phá lệ, với tính cách của sư phụ chắc chắn sẽ không có sư môn gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận