Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 79: Chương 79

Chương 79: Chương 79Chương 79: Chương 79
Chương 79: Chương 79
"Không chỉ có Phạm Lạc Lạc." Trần Dư Thịnh nghiến răng nghiến lợi: "Tối qua Vương Mặc Mặc cũng tới.'
Trân Anh Hào sợ đến mức sắc mặt tái nhợt: Làm sao bây giờ? Chúng ta nhanh chóng rời đi, không ở chỗ này nữal"
"Chúng ta ở đâu cũng vậy, chúng ta đã bị nhắm tới." Trân Dư Thịnh chậm rãi đứng lên: "Nghe nói có một đại sư rất giỏi trừ tà bằng cách xem phong thuỷ, để ba gọi điện mời ông ta tới bắt quỷ."
Hai cha con đỡ nhau đứng dậy khỏi mặt đất, Trân Anh Hào cũng không khá hơn đôi chân đây máu của Trân Dư Thịnh là mấy. Phạm Lạc Lạc chết vì băng huyết do uống thuốc phá thai nên trong lòng cô ta tràn đây oán hận, mà hơn nữa trong bụng cô ta còn có một oán linh chưa thành hình nên càng khiến cho cô ta căm hận ngút trời. Nếu như Lý Lạc Phàm không đè cô ta lại thì rất có thể cô ta sẽ kéo hồn phách của Trân Anh Hào và Phương Lục Bình ra khỏi cơ thể rồi xé tan tành thành từng mảnh.
Nguyên tắc của Lý Lạc Phàm khi giúp họ trả thù là họ không được biến thành lệ quỷ và không được làm tổn hại đến tính mạng của người khác. Phạm Lạc Lạc không thể giết chết Trân Anh Hào và Phương Lục Bình nên đã tra tấn hai người họ bằng nhiều cách khác nhau. Chẳng những cô ta để cho họ được tự mình trải nghiệm cảm giác kích động khi gặp ma mà còn buộc họ phải trải qua tình cảnh bị chảy máu đến chết hết lần này đến lần khác.
Bây giờ có thể gọi cảm giác của Trần Anh Hào chính là sống mà không bằng chất.
Hai cha con lảo đảo bước lên câu thang, trên đường đi anh ta còn đỡ lấy Phương Lục Bình đang nằm gục ở cửa lên. Tình cờ Lý Lạc Phàm đi từ tầng ba xuống nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của ba người họ thì đột nhiên cô bật cười. "Trời tối rồi mà còn để chân trần đi ra ngoài chạy bộ à? Mấy người cũng biết cách chơi thật đấy!"
Lúc này Phương Lục Bình đã bán sống bán chết rồi, thực sự bà ta không còn chút sức lực nào để tranh cãi với Lý Lạc Phàm, bà ta cố gắng bám vào tường giả vờ như không nghe thấy. Trái lại Trân Dư Thịnh nhìn thấy khuôn mặt hông hào và bộ dạng tràn đầy sức sống của Lý Lạc Phàm, trong lòng ông ta dâng lên sự bực dọc và đây bất mãn.
"Đêm qua con không nghe thấy gì sao?”
'Không có, đây là khu biệt thự vừa ít người ít xe lại rất yên tĩnh nên tôi ngủ ngon lắm”
Lý Lạc Phàm tò mò chớp mắt nhìn họ. "Lẽ nào đêm qua mấy người nghe thấy gì à?"
Nhìn thấy bộ dạng không biết gì của Lý Lạc Phàm khiến Trân Dư Thịnh cảm thấy lòng bàn chân đau nhức hơn, cũng khiến ông ta cáu kỉnh hơn. Giọng điệu của ông ta cũng trở nên hăn học.
"Có thứ không sạch sẽ vào nhà, hôm nay ba sẽ tìm người đến xem thử. Đến lúc đó con hãy ở yên trong phòng đừng có ra ngoài kẻo lại nhìn thấy mấy thứ đáng sợ rồi bị dọa."
"Thứ không sạch sẽ... là ma quỷ sao?"
Lý Lạc Phàm nhếch miệng cười liếc nhìn ông ta.
"Cả đời không làm chuyện sai trái thì sẽ không sợ nữa đêm bị ma gõ cửa. Tôi mới chuyển đến đây được có một ngày, cho dù ma có đến thì cũng không tìm tôi, tôi phải sợ gì chứ?”
Nghe được những lời này, trong lòng của Trân Dư Thịnh vô cùng khó chịu nhưng ông ta không thể nổi nóng với Lý Lạc Phàm mà chỉ có thể quay đầu lại mắng Phương Lục Bình.
"Tại sao Trần Thanh Dao còn chưa dậy? Bây giờ đã là mấy giờ rồi?" Bây giờ Phương Lục Bình mới nhớ ra cả đêm qua không thấy con gái đâu cả, sợ rằng cô ta đã bị ma quỷ làm hại rồi. Bà ta không quan tâm đến cơ thể đau nhức, khập khiếng bước hai ba bước lên tâng ba rồi đẩy cửa phòng của Trần Thanh Dao ra, sau đó kéo Trân Thanh Dao đang ngủ trên giường dậy. Trân Thanh Dao còn ngái ngủ mắt nhắm mắt mở, cô ta gắt gỏng. Bây giờ mới mấy giờ chứ? Mẹ kéo con dậy sớm như thế làm gì?" Phương Lục Bình hơi lo lắng nhìn con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận