Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 396: Chương 396

Chương 396: Chương 396Chương 396: Chương 396
Chương 396: Chương 396
Nếu như tôi chết, nếu không nỡ xa trần gian thì để cho bạn bè làm giúp tôi một bộ người giấy, tôi chui vào là có thể dạo chơi ở trên trần gian, nếu chơi đủ ở trên trân gian thì sẽ đi đầu thai chuyển thế, tôi cảm thấy dựa vào quan hệ của tôi ở dưới Địa phủ, kiếp sau của tôi chắc chắn sẽ tốt hơn, chỉ là không biết lúc đó Liễu đại nhân có thể cho tôi học lại những thuật pháp huyên môn này nữa hay không.'
"Anh ta sẽ không để cho cô chết đâu." Liễu Như Thị đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Tôi cũng sẽ không.'
Lý Lạc Phàm nghe vậy quay đầu nhìn Liễu Như Thị, nghiêm túc nói: "Nếu như mưu sĩ khó đối phó quá, chúng ta sẽ cùng nhau rút lui, giữ được núi xanh còn lo gì không có củi đốt, tôi cũng không hy vọng anh sẽ bỏ mạng lại ở đó. "Cô có nhiệm vụ của cô, tôi cũng có nhiệm vụ của tôi." Liễu Như Thị không nhịn được xoa đầu Lý Lạc Phàm, lại nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Chúng ta đi thôi!"
*x**
Nửa tiếng sau, chiếc Land rover dừng lại, Lý Lạc Phàm dẫn theo Liễu Như Thị đi vào một con hẻm nhỏ, dừng lại trước một cánh cổng tối đen như mực. Lúc bà lão bỏ đi khá vội vàng, cổng lớn vẫn đang khép hờ, Lý Lạc Phàm trực tiếp đẩy cổng ra, bước vào ngôi nhà.
Ngôi nhà ban đầu rất to, nhưng vì tách ra hơn một nửa để làm cửa hàng, diện tích dư còn lại cũng không rộng lắm. Trong nhà cũng không có đồ đạc gì, chỉ trông một cây hoè cổ thụ, nhìn trông xanh um tươi tốt, âm khí ngút trời.
Đẩy cửa phòng ra, vừa vào cửa là một phòng khách lớn, bên trái là một căn phòng màu trắng tinh, có lẽ là căn phòng Lạc Mai ở khi còn sống, bên phải có một căn phòng ngủ, bên trong có đủ các loại đồ tà vật của huyên môn, xem ra chính là phòng ngủ của bà lão.
Trong nhà chỉ có ba căn phòng này, Lý Lạc Phàm lượn hai vòng cũng không tìm thấy trận pháp, cô hơi khó chịu, quay đầu nhìn về Liễu Như Thị: “Anh tìm thấy lối vào của trận pháp không?"
"Ừm! Liễu Như Thị gật đầu: "Hắn ta ở đây.
Lý Lạc Phàm theo ánh mắt của Liễu Như Thị nhìn ra ngoài, lại tập trung vào cái cây lần nữa, đột nhiên nhướng mày kinh ngạc: "Anh cho rằng hắn ta bố trí trận pháp ở trên cây hòe kia ư? Nhưng tôi không thấy bất kỳ trận pháp nào dao động trên đó."
Liễu Như Thị không nói lời nào, đi từ trong phòng ra ngoài rồi đi vòng quanh gốc cây hòe ba vòng, giơ tay lên lặng lẽ chạm vào một vết sẹo khó thấy trên vỏ cây.
Llý Lạc Phàm không nhịn được nghiêng người nhìn qua, đưa tay đặt ở bên cạnh Liễu Như Thị một cách dò xét, giây tiếp theo, cô cảm giác được một luông linh khí yếu ớt từ bên cạnh truyền ra, nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay mình rồi tan biến.
"Thật sự là ở chỗ này." Lý Lạc Phàm có chút kinh ngạc nhìn Liễu Như Thị, có chút nghi hoặc hỏi: "Làm sao anh phát hiện được lối vào ẩn như vậy?" Liễu Như Thị hơi rũ hai mắt xuống, ánh mắt không rõ ràng: "Nếu là tôi bố trí lối vào của trận pháp, khả năng cao là sẽ chọn nơi này.
Lý Lạc Phàm thuận miệng nói: 'Vậy thì hai người các anh thật sự là tâm linh tương thông, lại còn nghĩ đến những việc giống nhau."
Liễu Như Thị mím môi, buông tay xuống không nói thêm nữa. Lý Lạc Phàm chạm vào vết sẹo hình tròn trên vỏ cây, cố gắng tìm kiếm manh mối để mở trận pháp, nhưng ngoại trừ linh lực yếu ớt thì cô không thể phát hiện ra bất kỳ cơ quan nào ở đây.
"Kỳ lạ.” Lý Lạc Phàm nhịn không được tự lẩm bẩm: "Làm sao mở cái này ra chứ?”
Liễu Như Thị nhìn chằm chằm vết sẹo hình tròn hồi lâu, sau đó đột nhiên giơ tay phải lên, dùng ngón cái ấn đầu ngón trỏ vào bóp chặt, ép ra ra một giọt máu đỏ tươi bôi lên vết sẹo hình tròn.
Máu gần như bị hấp thụ ngay lập tức, Lý Lạc Phàm không khỏi nhớ lại rằng trước đây hai người họ đã từng dùng máu để mở cửa ở một trong những trận pháp của mưu sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận