Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 351: Chương 351

Chương 351: Chương 351Chương 351: Chương 351
Chương 351: Chương 351
Nếu họ thực sự đã ở đây hơn bốn mươi năm, chẳng phải việc vẻ ngoài của họ không hề thay đổi chứng tỏ họ thực sự không còn là con người nữa sao? Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Lý Lạc Phàm có phân không đành lòng hỏi: "Lúc bị ép ăn thịt con chó đó, anh có cảm thấy nó trông quen quen không? Con chó đó từng chết đi rồi sống lại thêm vài năm nữa mới tử vong, nhưng thi thể vừa được chôn dưới đất chưa tới hai ngày thì xuất hiện một cái hố, còn xác con chó biến mất không thấy đâu."
Sắc mặt của hai người càng thêm khó coi, có chút khó khăn hỏi: "Ý của cô nó là Đại Hoàng của nhà Niếp Đại Nguyên ư?”
"Nếu ăn thịt Đại Hoàng, anh sẽ trở nên giống như vậy, không thể chết, nhưng sống cũng không phải là người." Bàn tay Lý Lạc Phàm run lên, sợi dây mềm mại quấn quanh cổ hai người: "Tôi không thể để hai người ở nhân thế" Hai thiếu niên lập tức cảm thấy khó thở, liêu mạng nắm lấy sợi dây thòng lọng quanh cổ, nhưng sợi dây dường như được làm bằng thép, cố gắng hết sức cũng không nhúc nhích được một tấc.
Dù biết mình không phải là người nhưng vẫn không cam lòng bị bóp cổ đến chết, hai người hét vào mặt Lý Lạc Phàm: "Cô không biết chúng tôi không thể bị giết chứ? Vậy tại sao cô lại bóp cổ chúng tôi?"
"Nếu tôi thật sự chết thì cho dù thành quỷ cũng sẽ không buông tha côi" "Chúng tôi sẽ không chết, chúng tôi là bất tử. Nếu Đại Hoàng bị chúng tôi ăn thịt cũng khôi phục lại trạng thái ban đầu thì chúng tôi sợ cái gì? Người sợ phải là cô mới phải? Cô giết người sẽ gặp báo ứng.
Những lời này dường như đã chạm vào trái tim của Lý Lạc Phàm, tay cô run lên, thòng lọng quanh cổ họ lập tức được nới lỏng, nhưng trước khi họ kịp thở, Lý Lạc Phàm lại thắt chặt sợi dây, như thể vừa rồi cô không hề do dự . Cửa ải này tưởng chừng như đơn giản nhất nhưng thực ra lại là khó nhất.
Là nhân viên công vụ của Địa phủ trên dương gian, nhiệm vụ của cô không cho phép cô để hai người này tiếp tục sống ở thế giới này, nhưng với tư cách là một con người biết đối nhân xử thế, sự thương hại đã ngăn cản cô không xuống tay dứt khoát được.
Lý Lạc Phàm hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định lại nhìn hai người: "Thật xin lỗi, các người không sai, tôi biết các người muốn sống. Nhưng trên đời này không thể có Thái Tuế còn sống nên tôi chỉ có thể giết các người!" Cô đang định siết chặt tay thì Liễu Như Thị bỗng nhiên đè tay cô lại, anh vẫn bình tĩnh như cũ: "Chuyện này cứ để tôi." Anh khẽ mỉm cười với Lý Lạc Phàm: "Con người tôi không sợ nhất là báo ứng.
Lý Lạc Phàm sửng sốt một chút, bỗng thấy Liễu Như Thị ném thẳng hai tờ bùa vào người hai thiếu niên, giây tiếp theo bọn họ đột nhiên ngã âm âm xuống đất, không còn hơi thở nhưng hôn phách lại không bay ra ngoài.
Lý Lạc Phàm thu sợi dây trong tay rồi đi kiểm tra với Liễu Như Thị, nhưng vừa đứng trước mặt bọn họ, hai thiếu niên đột nhiên mở mắt, trên mặt lộ ra nu cười quái dị: "Các người không thể giết chúng tal"
Mặt Liễu Như Thị không chút thay đổi đấm vào mặt gã ta, hung hăng quật gã xuống mặt đất, không còn hơi thở. Lý Lạc Phàm ở bên kia không khách khí bổ thẳng vào cổ nam thanh niên khiến gã cũng bất tỉnh.
Hai người chia ra kiểm tra tình trạng trên cơ thể, quả nhiên thất khiếu của họ đã bị phong ấn bằng máu thịt bị nguyên rủa. Lý Lạc Phàm thử điều động linh khí ở trên tay mình, vỗ nhẹ vào mũ của hai người, linh khí chảy dọc theo rìa của thất khiếu trong chốc lát sau đó quay trở lại lòng bàn tay của Lý Lạc Phàm. Họ không thể vào được.
"Làm sao bây giờ?" Lý Lạc Phàm thở dài: "Tôi không thể mở huyệt đạo của họ.'
"Để tôi thử xem." Liễu Như Thị dùng một tay dựng một thanh niên đang bất tỉnh trên mặt đất lên, dùng ngón trỏ chạm vào giữa lông mày của thiếu niên, từng chấm ánh sáng màu vàng nhẹ nhàng bay ra ngoài, theo ngón trỏ chui vào huyệt Bạch Hội của thiếu niên và một số huyệt đạo chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận