Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 116: Chương 116

Chương 116: Chương 116Chương 116: Chương 116
Chương 116: Chương 116
Cả ba người họ đều cùng lúc thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe lời đảm bảo của Lý Lạc Phàm, Chu Thắng Thành và Trương Đứng Dũng nhét lá bùa đó vào trong túi quân tây một cách thật cẩn thận, trong khi đó giám đốc Ngụy lại cầm chặt nó trên tay không dám buông ra.
Lý Lạc Phàm nhìn thấy họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, cô nhanh chóng dẫn ba người đi ra khỏi quỷ lộ này. ...
Bốn người đi ra ngoài từ quỷ lộ và xuất hiện ở cầu thang, khoảng trống tối đen đó từ từ khép lại, như thể nó chưa từng xuất hiện trước đây vậy.
Trương Đức Dũng duỗi tay ra chạm vào bức tường, lập tức không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may bức tường chịu lực này không thật sự bị nứt, nếu không thì tổn thất sẽ rất lớn cho mà xeml" "Cho dù là bức tường chịu lực này tốt, không bị làm sao đi chăng nữa, thì nó cũng không đồng nghĩa với việc tòa nhà này ổn, tòa nhà này an toàn đâu!" Chu Thắng Thành khẽ thì thâm với anh ta: "Lý tổng của chúng tôi nói phong thủy của tòa nhà này của các cậu không tốt tí nào!"
Trương Đức Dũng của trước kia giống với Ngô tổng, không tin vào những thứ huyền học như thế này, ngày hôm nay chứng kiến nhiều chuyện như thế này xảy ra, xem như là đã thay đổi, xây dựng lại thế giới quan của anh ta một cách triệt để, khi vừa mới nghe đến bốn chữ "phong thủy không tốt" thì lập tức gật đầu đồng ý: "Đúng là phong thủy không tốt thật! Nếu như phong thủy tốt thì có lẽ nơi này đã không bị quỷ ám, chúng ta lại càng không gặp phải kiếp nạn như thế này!"
Vừa mới nói đến đấy, ánh mắt của Trương Đức Dũng đã sáng bừng lên: "Ôi trời, không biết Lý tổng của chúng ta có thể giúp tôi thay đổi phong thủy được hay không nhỉ?"
"Tất nhiên là có thể rồi!" Chu Thắng Thành thề thốt một cách hùng hồn mà nói: Nhưng mà đoán chứng có lễ cái giá sẽ không hề rẻ đâu, nó phải khoảng vài triệu hay thậm chí là hàng chục triệu, đợi đến khi đó sẽ tùy thuộc vào thành ý mà Ngô tổng của các cậu muốn đưa ra để nhờ vả Lý tổng của chúng tôi ra mặt mà thôi...
"Tôi nhất định phải mời cô ấy cho bằng được!" Trương Đức Dũng khẽ thở dài một hơi, nói tiếp: "Ngay cả mấy chục triệu thì khi so với toàn bộ tòa nhà này của chúng tôi cũng chỉ là một giọt nước trong thùng mà thôi. Hiện tại tòa nhà này lại xảy ra vấn đề lớn như vậy, nếu như không giải quyết được thì chúng tôi cũng không biết sẽ thiệt hại thêm bao nhiêu sinh mạng nữa. Nếu như lần này Ngô tổng của chúng tôi không sao, vẫn bình an vô sự thì có thể coi đó chính là thoát chết trong gang tấc, đoán chừng ông ấy càng muốn thay đổi phong thủy của tòa nhà Thu Minh này hơn bất kỳ người nào khác."
Hai người họ vừa đi vừa nói thì càng chậm lại hơn một bước, đợi đến khi ra khỏi cầu thang và đi vê phía của ngã rẽ vào hành lang, trong nháy mắt họ chợt toát mồ hôi lạnh: Lý Lạc Phàm và giám đốc Ngụy đã biến đâu mất, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ còn lại hai người họ trong hành lang trống trải...
Hai người đưa mắt liếc nhìn nhau một cái mà khóc không ra nước mắt, Lý Lạc Phàm vừa mới cánh cáo họ không được để bản thân bị tụt lại phía sau, nhưng ai ngờ được rằng vừa mới quay đầu đi thì sau đó họ lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy đâu cơ chứ!
"Chu tổng, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Trương Đức Dũng duỗi tay ôm lấy cánh tay của Chu Thắng Thành, không ngừng nhìn trái rôi lại nhìn phải, lo sợ rằng bản thân anh ta đã bỏ lỡ hay nhìn sót bóng dáng của Lý Lạc Phàm đâu đây.
Chu Thắng Thành hối hận đến nỗi trực tiếp đưa tay đánh thẳng vào miệng mình một cái thật mạnh, lúc nào nên nói chuyện mà lại cứ phải nói chuyện vào những lúc thế này, chính bản thân ông ta đã tự đẩy mình rơi vào tình thế nguy hiểm chỉ bằng cái miệng lắm lời như vậy đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận