Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 269: Chương 269

Chương 269: Chương 269Chương 269: Chương 269
Chương 269: Chương 269
Trân Hiểu Nhã theo ý của Lý Lạc Phàm để cho họ muốn làm gì thì làm, thậm chí cô ta còn hợp tác nhấc chân lên khi họ giúp cô ta lên kiệu. Sau khi tấm rèm hoa của kiệu được hạ xuống, Trân Hiểu Nhã dè dặt vén chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lên, mơ hồ nhìn thấy ai đó đang ngồi bên cạnh mình. Cô ta lo lắng liếc mắt nhìn, thấy khuôn mặt quen thuộc của Lý Lạc Phàm thì thở phào nhẹ nhõm, kéo chiếc khăn trùm đầu màu đỏ ra.
"Lý tổng, hoá ra cô ở đây!" Trần Hiểu Nhã nói với giọng khó nhận ra: "Vừa rồi không nhìn thấy cô, làm tôi sợ muốn chất.
Khóe miệng Lý Lạc Phàm hơi cong lên, thoải mái dựa vào đệm ghế, cũng hạ giọng nói chuyện với Trân Hiểu Nhã: "Tào Đại Bảo bên ngoài không có năng lực, không có gì đáng lo ngại, đợi đến nơi xem xem người làm phép cho hắn ta có ra ngô ra khoai gì không. Có thể mang hồn phách của Tào Đại Bảo ở cách xa hàng nghìn dặm đến, còn có thể làm cho Tào Đại Bảo kéo hồn cô ra khỏi thể xác ở xa như thế, chắc cũng có vài phần bản lĩnh."
"Chúng ta nên làm sao bây giờ?" Trần Hiểu Nhã lo lắng: "Bên kia là địa bàn của bọn họ, chúng ta liệu có gặp bất lợi khi không phải chủ nhà không?”
Lý Lạc Phàm bật cười khi nghe thấy từ "chủ nhà”: "Yên tâm, chỉ cần là âm hôn sẽ thuộc sự cai quản của âm phủ, chuyện của âm phủ thì tôi mới là chủ nhà.
Hai người đang trò chuyện trong kiệu, sương trắng tràn vê phía sau, chỉ trong vòng mười phút, màn sương ngoài kiệu dân dần tan đi, mơ hồ lộ ra núi non và những chiếc "bánh bao đất".
Lý Lạc Phàm giơ tay vén rèm lên, liếc nhìn bên ngoài: "Chúng ta tới rôi!" Vừa dứt lời, tiếng kèn xô na bên ngoài kiệu lập tức vang lên âm ï, Trần Hiểu Nhã vội vàng nắm lấy tay Lý Lạc Phàm, vẻ mặt kích động.
Lý Lạc Phàm vỗ vỗ an ủi cô ta: "Đừng lo, miễn là có tôi ở đây, bọn họ sẽ không thể làm tổn thương cô đâu, chờ người làm phép tế hôn thư, tôi sẽ ra ngoài.
Trân Hiểu Nhã gật đầu, lấy hết can đảm lần nữa đội chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lên.
Kiệu châm chậm dừng lại, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của một người phụ nữ ở bên ngoài thét lên: "Tân lang mời tân nương xuống kiệu!"
Rèm kiệu được vén ra, khuôn mặt sưng vù, hèn hạ của Tào Đại Bảo tiến vào, vươn tay nắm lấy tay Trần Hiểu Nhã.
Trân Hiểu Nhã né tránh sự đụng chạm của Tào Đại Bảo, đứng dậy nắm lấy vạt váy, lúc xuống kiệu, cô ta nhân cơ hội cúi xuống nhìn xung quanh, chiếc kiệu trống rỗng, Lý Lạc Phàm đã biến mất.
Sau khi xuống kiệu, một tấm tơ lụa màu đỏ được nhét vào tay cô ta, Tào Đại Bảo cầm lấy bên còn lại. Trân Hiểu Nhã nhẹ nhàng thở ra, may mắn là cô ta không cần phải nắm tay Tào Đại Bảo, cô ta thực sự không muốn có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với hắn ta.
Lúc này Tào Đại Bảo cũng không kiếm chuyện, hắn ta câm tấm lụa đỏ dẫn Trân Hiểu Nhã đến ngôi mộ mới mở. Lúc này, một người phụ nữ khàn giọng hét lên: 'Mời cha mẹ.”
"Đại Bảo!" Hai tiếng khóc thét đột nhiên vang lên, Tào Đại Bảo ở bên cạnh Trân Hiểu Nhã cũng phát ra một tiếng rống đau lòng, đánh rơi tấm lụa trong tay rôi bỏ chạy.
Trân Hiểu Nhã nhân cơ hội cúi xuống, để cơn gió rít thổi chiếc khăn trùm ra khỏi đầu cô ta, không cản trở tâm nhìn của cô ta nữa.
Ngẩng đầu lên, Trân Hiểu Nhã nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, có một bà già mặc áo choàng đen đứng chéo trước mặt cô ta, đôi tay nhăn nheo vòng qua cánh tay, bà ta mang vẻ mặt vô cảm nhìn Tào Đại Bảo và gia đình hắn ta đau khổ khóc lóc.
"Con trai, sao con lại khổ thế này? Còn trẻ như vậy đã chết rồi!"
"Đại Bảo, sao con có thể nhẫn tâm bỏ lại cha mẹ mà đi..."
"Bảo ơi..."
Nghe tiếng gào khóc của gia đình này, cuối cùng Trần Hiểu Nhã cũng hiểu có chuyện gì đang xảy ra, cha mẹ của Tào Đại Bảo cũng được đưa hồn phách đến đây giống như cô ta. Chỉ là cô ta bị ép lấy chông, còn cha mẹ hắn ta là tự nguyện đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận