Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 143: Chương 143

Chương 143: Chương 143Chương 143: Chương 143
Chương 143: Chương 143
Thư ký sững sờ một lúc, sau đó lập tức mở email vừa gửi cho Ngô Sơn Huy, nhắc nhở cẩn thận từng li từng tí: "Ngô tổng, tổng cộng có sáu người đã tự sát trong tòa nhà Minh Thu của chúng ta."
"Tôi biết rôi" Mặt Ngô Sơn Huy không biểu cảm nói: "Không cần liên lạc với người nhà Ngụy Cường.”
Ngô Sơn Huy bồi thường cho nhà mỗi người chết một trăm vạn, nhưng cái chết của Ngụy Cường rõ ràng là do tự hắn ta làm. Điều khiến người ta ghét nhất là hắn ta đã lợi dụng linh hồn tà ác của tòa nhà để tìm người thay thế, mới khiến từng người một tự sát. Sáu người đã chết, họ đều đang sống khỏe mạnh, mọi người vốn không muốn chết.
Còn về phần ân oán giữa họ khiến người này giết người kia, nó nằm ngoài tâm kiểm soát của ông ấy, có lẽ địa phủ sẽ giúp họ giải quyết.
Ngô Sơn Huy ngồi trên chiếc ghế thoải mái trong phòng sách, đưa ra chỉ thị thứ hai: "Mua một số sách vê phong thủy và mang đến nhà tôi."
Thư ký: "Dạ?"
Ngô tổng, không phải thứ mà ông không tin nhất chính là loại sách phong thủy sao, đây là ông sắp bắt đầu mê tín à?
Ngô Sơn Huy: "ỪmlII"
Lý tổng làm gì cũng đúng, để nói mê tín thì anh ta chỉ mê tín Lý tổng mà thôi!
*
Lý Lạc Phàm và ông ngoại xử lý các tài liệu mà thư ký gửi tới, sau khi xong họ đã gọi điện cho Trương Nhã Lệ. Hồi đó sau khi cô và Trần Dư Thịnh trở về hơi lo lắng việc Trương Nhã Lệ một mình ở quê, nhưng Trương Nhã Lệ nói rằng cô ấy có một vài việc riêng cần giải quyết, đợi khi giải quyết xong sẽ quay lại tìm cô.
Thoáng cái đã nửa tháng trôi qua, mặc dù hai người thường xuyên trò chuyện trên Wechat, nhưng một ngày Trương Nhã Lệ không quay lại thì ngày đó Lý Lạc Phàm vẫn cảm thấy bất an. Rõ ràng cô vẫn là cô gái mười tám tuổi, nhưng cảm thấy mình suốt ngày lo lắng hơn cả một bà thím già.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Lý Lạc Phàm lời lẽ tâm thường hỏi: "Nhã Lệ, chuyện của cô đã xử lý xong chưa? Khi nào đến Hải Kinh vậy? Tôi đã chuẩn bị sẵn một phòng cho cô rồi!"
"Tôi đã xong việc rồi.' Giọng nói của Trương Nhã Lệ cũng đầy thoải mái và vui vẻ: "Mấy ngày nay tôi đã làm rất nhiều tấm che để che toàn bộ đồ đạc và chăn ga gối đệm trong nhà, như thế sẽ không bị dính bụi. Ngoài ra, ngôi mộ của Vương Mạt trong sân tôi đã đốt cho anh ấy rồi. Cô giúp tôi hỏi xem ngôi mộ của anh Trần, tôi nên mang về Hải Kinh hay trực tiếp đốt cho anh ấy?"
Lý Lạc Phàm suy nghĩ một hồi, quyết định thay cho Trân Bằng Cương: "Hôm nay tôi sẽ phái tài xế qua đó đưa cho cô một lá bùa. Cô đốt lá bùa cùng với ngôi mộ, như vậy cho dù Trân Bằng Cương ở dương gian hay dưới địa phủ đều có thể dùng nhà của mình. Sau đó, cô cùng quay về với tài xế."
Trương Nhã Lệ cười: "Được rồi, tôi nghe côi! Lát tôi sẽ thu dọn hành lý. Lần này rời đi, không biết lần sau khi nào chúng ta mới quay lại đây.
Nghĩ đến khoảng sân nhỏ nơi mình đã sống hơn mười năm, Lý Lạc Phàm cũng cảm thấy hơi buồn. Nhưng mà cô không thể ở lại đây luôn, thế giới rộng lớn như thế, cô phải đi thay đổi các nơi, thế mới có thể tích nhiều công đức và điểm tích lũy cho sư phụ.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Lạc Phàm gọi thư ký vào, viết giấy ghi chú cho cô ấy: "Tìm người đến điều tra gia cảnh người này cho tôi.'
Thư ký Lina liếc nhìn tờ ghi chú, bên trên viết đầu bếp của khách sạn Kinh Hải Trần Bằng Cương.
Cô ấy lộ ra vẻ ngạc nhiên, do dự một lát nói: "Tôi nhớ anh ta hẳn là đầu bếp cũ của khách sạn Kinh Hải, bốn năm năm trước chết vì trúng độc nấm, chuyện này thậm chí còn được đăng trên bản tin địa phương của chúng tôi. Trước đây Trần tổng rất thích đồ ăn ở khách sạn Kinh Hải, tiệc chiêu đãi của công ty thường được tổ chức ở đó, khi nghe tin đâu bếp Trân qua đời, Trần tổng còn xúc động một phen, nói rằng đồ ăn đầu bếp mới làm không ngon bằng đầu bếp Trân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận