Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 248: Chương 248

Chương 248: Chương 248Chương 248: Chương 248
Chương 248: Chương 248
Nhưng hiện tại địa phủ quản lý nghiêm ngặt với vấn đề đầu thai, cách làm này sớm đã vô dụng rồi, theo lý thuyết cậu ta không sống được trong bụng của con dâu ông, đáng lẽ ra con dâu ông sẽ phải sinh cậu ta ra ngay lúc đó, nhưng lúc đó con dâu ông đã mang thai rôi, hồn phách của cậu ta bị ép hút vào thai nhi, cho nên từ khi cháu của ông vừa mới sinh ra đã là một đứa bé có hai linh hồn."
Mã Minh Khuê rất kinh ngạc, hóa ra trước đó con dâu đã mang thai, như vậy những nỗi khổ mà gia đình phải chịu trong mấy năm nay đều là do mình gây ra? Nếu như mình không đi tìm bà tiên cô kia, có phải là tên tiểu tử này sẽ không phải chết, Tiên Bảo cũng sẽ được bình an mà lớn lên, sẽ không bị chế giễu là bệnh thần kinh khi tuổi còn nhỏ? Lý Lạc Phàm nhìn hồn ma, nhẹ nhàng hỏi: "Sao cậu biết cái chết của mình có liên quan tới ông ta?"
Hồn ma nhớ lại chuyện năm đó vẫn rất phẫn nộ: "Hôm đó trời rất nóng, tôi đi ngang qua lều dưa nhà ông ta hỏi Mã Minh Khuê mua dưa hấu. Mã Minh Khuê nói ăn một hai quả dưa không cần tiền, tiện tay đi hái được một quả về bổ ra, để cho tôi ăn thoải mái. Lúc ấy tôi rất khát, ăn lấy ăn để nửa quả dưa hấu xong liền nói cảm ơn rồi đi xuống núi. Buổi tối hôm đó lúc tôi đi trên đường đột nhiên có cảm giác như mình bị thứ gì đó kéo lại, nhưng tôi quay đầu lại thì lại không có gì. Lúc ấy tôi rất sợ hãi, muốn chạy, nhưng cơ thể giống như không có cách nào kiêm chế lại được, giống như là bị trúng tà. Tôi ra sức muốn xông vê phía trước, bàn tay nắm lấy tay tôi bỗng nhiên buông ra, tôi đã loạng choạng bị ngã một cái, trán tôi đâm đúng phiến đá đặt trên vỉa hè, lúc ấy hồn của tôi rất nhẹ, cứ thế mà bay từ trong cơ thể mình ra. Nhìn thân thể ngã trên mặt đất đầu đây máu, tôi rất ngỡ ngàng, không biết mình đi đâu về đâu, nhưng một giây sau cái tay vô hình đó lại xuất hiện, giống như là câm một sợi dây trói tôi lại, trực tiếp kéo tôi tới một ngôi nhà xa lạ, một lần nữa tôi nhìn thấy Mã Minh Khuê ở đó, ông ấy đang cười ha hả nói với mọi người trong nhà rằng lần này xin được loại thuốc tốt này rồi, thì đợi mà sinh con đi!"
Hồn ma cười lạnh một tiếng: "Tôi trơ mắt nhìn người phụ nữ trong phòng kia sờ bụng của mình nói mong ngóng mang thai, sau đó tôi liên bị kéo vào trong bụng của cô ta, hút vào trong một cái phôi thai. Tôi chưa đi vào địa phủ, chưa uống canh mạnh bà đã phải đầu thai, từ khi sinh ra tôi đã mang theo ký ức, tôi biết kẻ thù của mình là ai, tôi cũng biết sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết ông ta để báo thù cho mình!"
Ngô Sơn Huy đứng ở cửa ra vào, sau khi nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm vừa có chút ấm ức cho người anh em của mình: "Thế thì cậu báo thù ở nhà chẳng phải đã đủ rồi sao, Phùng Thần Dân trêu chọc gì cậu, tại sao cậu cứ nhất thiết phải đưa người đến tận biệt thự của cậu ta để báo thù."
Hồn ma mím môi một cái: "Thật ra thì tôi cũng không muốn, trước kia tôi muốn báo thù, nhưng đó là vì tôi không có cách nào rời khỏi thân thể Tiên Bảo.
Cậu ta còn nhỏ sức yếu, tôi căn bản không thể nào dùng thân thể của cậu ta để giết người. Mãi cho đến sau khi Phùng Thân Dân vê nhà, tôi chợt phát hiện tôi có thể đi ra khỏi thân thể của Tiên Bảo, tôi không muốn chờ đợi thêm nữa, tôi có phân không thể chờ đợi được, tôi đã muốn giết chết ông ta ngay bây giờ.
Lý Lạc Phàm đột nhiên hỏi: "Cậu có biết tại sao đột nhiên mình lại có thể rời khỏi thân xác của Tiên Bảo không?" Hồn ma lắc đầu, lộ vẻ hắn ta không hê suy nghĩ nhiều về vấn đề này.
Lý Lạc Phàm nhìn hắn ta thương hại: "Bởi vì thời gian của cậu sắp hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận