Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 236: Chương 236

Chương 236: Chương 236Chương 236: Chương 236
Chương 236: Chương 236
"Nhưng tôi cũng nhắc nhở ông một chút, trận pháp này có tác dụng chuyển lệ khí thành tài vận, dựa theo yêu cầu của sư phụ tôi, trận pháp chiêu tài bắt buộc phải móc nối với phẩm hạnh, không thể bố trí phong thủy chiêu tài cho những người không có lương tâm, không có đạo đức. Chính vì vậy mà lúc tôi bố trận đã đặt một phân đoạn của ông vào trong trận pháp, nếu đức hạnh của ông tốt, trận pháp sẽ vận chuyển lưu loát, nếu như ông làm chuyện phẩm đức bại hoại gì đó, trận pháp sẽ dừng vận chuyển, tài vận lúc trước được trận pháp cấp cho cũng sẽ bị thu lại. Đợi một ngày nào đó tòa nhà này đổi chủ, hoặc là công ty của ông do con cái ông thừa kế, trận pháp cũng sẽ tự động móc nối với chủ nhân mới. Tốt nhất là sau này ông nói rõ với người thừa kế của mình điểm này." Ngô Sơn Huy gật đầu liên tục: "Tôi cảm thấy điểm này không có vấn đề gì, tôn sư vừa nghe thôi đã biết là một người phẩm hạnh cao thượng."
Lý Lạc Phàm vẫn rất thích những sư phụ kia của cô, nghe thấy lời khen ngợi thì mặt mày hớn hở: "Tôi cũng cảm thấy bọn họ rất tốt, nhất là vòng chiêu tài này rất thú vị, nhìn nhìn tài khí chui vào trong cơ thể của mình thì cảm thấy vô cùng kỳ diệu."
Ngô Sơn Huy nghe vậy thì gương mặt mong đợi nhìn Lý Lạc Phàm, hai tay chắp lại bái: 'Lý tổng, có thể để tôi mở mang tâm mắt nhìn xem tài khí trông như thế nào không?”
"Có thể! Dù sao thì đây cũng là trận phong thủy đầu tiên của tôi, cũng để ông thưởng thức một chút, hưởng thụ niềm vui của tôi một chút." Lý Lạc Phàm dùng bút Bạch Ngọc vẽ một linh phù lên giữa trán của Ngô Sơn Huy, Ngô Sơn Huy chớp chớp mắt, lúc mở mắt ra một lần nữa thì nhìn thấy một màn khiến ông ấy cả đời khó quên: Từng tầng khí đen sì của ba con đường lớn chạy thẳng tới tòa nhà Thu Minh, nhưng sau khi qua cửa tòa nhà Thu Minh thì đột nhiên giống như bị thứ gì đó hút xuống mặt đất, đồng thời có những tia chấm sáng vàng xuất hiện giống như suối phun vậy, phun từ dưới mặt đất lên không trung, có cái rơi xuống tòa nhà, có cái chui vào trong cơ thể của ông ấy.
"Thật là quá thần kỳ!" Ngô Sơn Huy kích động nói năng lộn xôn: "Lý tổng, cô nào có phải đại sư, thật sự là thân tiên!"
"Thần tiên thì không dám nhận, dù sao thì rất nhiều tri thức tôi vẫn chưa nắm chắc hoàn toàn, ví dụ như tạm thời mở thiên nhãn cho ông." Lý Lạc Phàm có chút ngại ngùng cười cười: 'Linh khí không khống chế tốt mà dùng nhiều, đoán chừng thiên nhãn của ông phải duy trì được bảy tám ngày, ông đừng có mà sợ nhaiI"
Ngô Sơn Huy cười: "Đến quỷ tôi cũng gặp rồi thì có gì mà phải sợi"
Lý Lạc Phàm nghĩ cũng đúng, nháy mắt liền yên tâm.
Buổi tối, Ngô Sơn Huy tham gia tụ tập với bạn bè, vừa tiến vào phòng bao đã nhìn thấy một cậu nhóc chạy đâm vào trong lòng Ngô Sơn Huy. Ngô Sơn Huy đỡ lấy cậu nhóc vừa định nở nụ cười, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cậu xong thì suýt khóc ra tiếng.
Trong cơ thể của cậu nhóc này lại có hôn phách của một người trưởng thành, mà trên trán hôn phách này có một cái lỗ to, điều đáng sợ nhất chính là hồn phách cả gương mặt đầy máu này lại cười với ông ấy!
Con bà nó, đây là lại gặp quỷ rồi sao?
Vẻ mặt của Ngô Sơn Huy gân như sụp đổ, suýt chút nữa khóc lên, mà những người bạn tốt đã tới phòng bao đều đang cười ha hả đi qua nắm lấy cánh tay ông ấy: "Lão Ngô, cuộc hẹn này của chúng ta đã hẹn rất lâu rồi, hôm nay tới rôi thì phải vui vẻ một phen, đừng có dùng vẻ mặt đau khổ mượn cớ muốn chạy trốn."
Tâm tư của Ngô Sơn Huy đã không đặt lên việc uống rượu nữa rồi, ánh mắt không khống chế được mà nhìn chằm chằm cậu nhóc trước mặt, vẻ mặt vô cùng cứng ngắc: "Đây là con cái nhà ai thế?"
"Ồ, đúng rồi, quên giới thiệu với ông!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận