Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 121: Chương 121

Chương 121: Chương 121Chương 121: Chương 121
Chương 121: Chương 121
Nữ quỷ hình như đã chơi đủ rồi, trực tiếp kéo Ngô Sơn Huy ra khỏi tủ. Ngô Sơn Huy ngồi xổm trong tủ hơn hai mươi phút, hai chân sớm đã tê liệt, bị kéo lê như vậy thì ngã xuống đất, khiến hai cánh tay của nữ quỷ cũng bị kéo căng dài thêm một mét.
Nữ quỷ nhìn chằm chằm Ngô Sơn Huy đang ngã dưới đất, vẻ mặt tức giận càng tăng lên rõ hơn. Ngô Sơn Huy lo lắng nuốt nước bọt, ngồi dậy từ trên mặt đất, chốc lát không biết mình nên đứng dậy ngoan ngoãn đi theo nữ quỷ hay cứ ngôi yên như thế.
Nhưng mà...
Dường như dù chọn kiểu nào cũng không thoát khỏi cái chết!
Nữ quỷ có vẻ như đã mất kiên nhẫn, ả há miệng, cái lưỡi như có sự sống càng ngày càng dài ra, như một con rắn nhanh nhạy quấn quanh cổ ông.
Ngô Sơn Huy bị nữ quỷ tóm lấy một tay, chỉ còn lại tay kia để nắm lấy chiếc lưỡi trên cổ, để cho mình một khoảng trống để thở. Nhưng so với sức mạnh của nữ quỷ, sức mạnh của ông quả thực là nhỏ đến không đáng kể, hơn hết trong vòng nửa phút, ông cảm thấy ý thức đã rời khỏi cơ thể, tâm nhìn dần trở nên trống rỗng.......
Quản lý Ngụy chạy mất cả giày, chạy như điên mới có thể đuổi kịp Lý Lạc Phàm, hai người rẽ trái rồi lại rế phải, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa. Lý Lạc Phàm đưa tay định vặn khóa cửa, nhưng khóa cửa đó dường như bị hư, có vặn thế nào cũng không thể vặn ra được...
"Cửa này bị khóa rồi!" Quản lý Ngụy bên cạnh gượng nhẹ nói: "Khóa cửa của công ty đều là thiết kế riêng, hệ số an toàn cực kỳ cao, không có chìa khóa...
Một giây sau, Lý Lạc Phàm giơ chân đá mạnh vào cánh cửa, khiến cả cánh cửa sập xuống ầm ầm.
"Sẽ không mở được...' Lời còn chưa kịp nói xong của quản lý Ngụy bị át đi bởi tiếng cửa rơi xuống đất.
Lý Lạc Phàm rút chân lại, quay đầu hỏi quản lý Ngụy: “Anh nói cái gì?”
Quản lý Ngụy nhìn cánh cửa rơi xuống đất thủng một lỗ lớn ở giữa, khẽ nuốt nước bọt, lắc đầu một cách cứng nhắc: "Không có gì!"
Chìa khóa là gì kia chứ? Một cú đá này hạ xuống thì khóa nào cũng phải chịu thua thôi!
Lý Lạc Phàm bước qua cánh cửa đã bị đá đến biến dạng, đi vào phòng.
Hai người nhìn quanh phòng, bên trong là một nhà kho, bên ngoài đặt những kệ hàng ngăn nắp gọn gàng. Bên trong còn có một cánh cửa hé mở, từ khe cửa một loại khí tà ác tràn ra.
"Không ổn rồi!" Sắc mặt của Lý Lạc Phàm thay đổi, nhanh chóng lao tới, quản lý Ngụy cũng không dám lơ là, theo sát Lý Lạc Phàm, sợ rằng nếu chậm trễ thì sẽ mất dấu cô.
Hai người lập tức mở cửa bên trong, sau khi nhìn rõ tình hình, quản lý Ngụy đột nhiên che miệng lại. Chỉ thấy đôi mắt Ngô Sơn Huy đờ đẫn đứng trên một chiếc ghế đẩu, tay cầm sợi dây thừng treo trên xà nhà vòng quanh cổ.
Tiếng mở cửa lớn không đánh thức Ngô Sơn Huy, nhưng lại khiến nữ quỷ đột nhiên quay đầu lại, dùng đôi mắt không thấy con ngươi nhìn chằm chằm hai người, một giây sau, chiếc lưỡi dài của ả thè ra, lao đến cổ Lý Lạc Phàm.
Lý Lạc Phàm vươn tay trái ra nắm lấy lưỡi của nữ quỷ còn quấn mấy vòng để tránh bị lỏng, tay còn lại nhanh chóng lấy ra một lá bùa ném về phía Ngô Sơn Huy. Chỉ thấy lá bùa được dán đúng lên trán Ngô Sơn Huy, Ngô Sơn Huy đang cầm sợi dây trói cổ, giật mình tỉnh lại, nhìn thấy việc bản thân đang làm chợt rùng mình, nhảy thẳng ra khỏi ghế rồi ngã xuống đất.
Nhìn thấy chuyện tốt của mình bị Lý Lạc Phàm phá hỏng, nữ quỷ rất tức giận, chìa tay ra muốn bắt Ngô Sơn Huy lại. Làm sao Lý Lạc Phàm có thể cho ả cơ hội này, tay dùng sức nắm lưỡi kéo nữ quỷ đến cạnh mình, tiện thể lấy lưỡi cuốn vào ban nãy quấn quanh cổ nữ quỷ.
Nữ quỷ bị hành động cợt nhả của Lý Lạc Phàm làm cho hoảng sợ, trong chốc lát không kịp phản ứng gì, hóa đá mà nhìn Lý Lạc Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận