Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 97: Chương 97

Chương 97: Chương 97Chương 97: Chương 97
Chương 97: Chương 97
Cô ấy cúi đầu nhìn ly thủy tinh trước mặt: 'Ly nước xoài này có mùi vị giống hệt như Vương Mạt làm, giống như ly nước mà tôi đã uống vào bốn năm trước, tôi tuyệt đối sẽ không nhớ lâm mùi vị này. ˆ
Lý Lạc Phàm và Vương Mạt nhìn nhau do dự, trong người năm đầu tiên, Vương Mạt luôn ở cạnh Vương Tiệp, tận mắt nhìn thấy hết những đau khổ sống không bằng chết của cô ấy, cũng thấy được cô ấy chia tay hết lân này đến lần khác, Vương Mạt lo lắng cô ấy sẽ luôn kháng cự tình yêu như thế, anh ta muốn tìm một người có thể khai thông được âm dương, giúp Vương Tiệp cởi bỏ được khúc mắc, để cô ấy có thể tìm được hạnh phúc của đời mình.
Vì thế anh ta rời xa Vương Tiệp, phiêu bạt ở phía Bắc hai năm cuối cùng cũng có thể gặp được Lý Lạc Phàm, người có thể giúp đỡ anh ta, không ngờ trong thời gian hai năm đó cô ấy đã gặp được người mới, lập tức bước vào chương mới của cuộc đời, mong ước của Vương Mạt đã thành hiện thực, anh ta không cân cho Vương Tiệp biết anh ta không còn sống trên đời này nữa.
Nhưng tại sao cô ấy lại khó chịu?
Vương Tiệp quay đầu nhìn theo ánh mắt của Lý Lạc Phàm, văn phòng làm việc của tổng giám đốc trống rỗng, không hề có thêm ai.
Vương Tiệp câm lấy ly thủy tỉnh, ngón tay có chút trắng bệch: 'Lý tổng, có phải cô có tin tức gì của Vương Mạt hay không? Tôi muốn biết. '
Lý Lạc Phàm ho nhẹ một tiếng: 'Hiện tại cô đã có hạnh phúc của riêng mình, cô cần gì phải biết nhiều làm gì?
'Như tôi đã nói, tôi chỉ muốn chấm dứt đoạn tình cảm đã mất của mình, hãy để tôi hoàn toàn buông bỏ chuyện này và bắt đầu một cuộc sống mới, tôi muốn giải được câu đố này, tôi muốn biết đáp án, tôi không muốn vài chục năm sau khi tôi đã chết mà vẫn còn nghi ngờ vấn đề này."
Vẻ mặt của Vương Tiệp vô cùng cố chấp: 'Cô yên tâm, cô có nói cho tôi biết năm đó anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn như xảy ra tai nạn mất trí nhớ, thì cho dù bây giờ anh ấy đã khôi phục trí nhớ, vẫn còn độc thân, vẫn còn yêu tôi, thì tôi cũng không bao giờ ở bên anh ấy nữa. Hiện tại tôi rất yêu bạn trai Khương Minh của mình, còn vê Vương Mạt anh ấy đã trở thành quá khứ và sự hối tiếc của tôi."
'Nếu như vậy tôi sẽ nói cho cô biết. ' Lý Lạc Phàm lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy màu vàng, chậm rãi gấp lại: 'Đúng như lời cô đã nói, năm đó Vương Mạt đã xảy ra tai nạn xe, trên xe còn có ba mẹ anh ấy, nổ bình xăng, không một ai thoát được. ' Lý Lạc Phàm nói xong, do dự một chút, nhìn Vương Mạt.
Vương Mạt lặng lẽ thở dài, nhìn về phía Lý Lạc phàm gật đầu: 'Nói cho cô ấy biết đi. '
'Quả thật tôi biết tin tức về anh ấy, lân này gặp cô cũng là do anh ấy ủy thác." Lý Lạc Phàm cầm chiếc khăn tay đưa tới trước mặt Vương Tiệp: Nhưng cô phải chuẩn bị tâm lý. '
Vương Mạt không tự chủ mà nắm tay thành quả đấm, cả người cũng bởi vì hồi hộp mà căng thẳng theo: 'Không lẽ anh ấy thực sự mất trí nhớ? Sẽ không cẩu thuyết vậy chứt
Lý Lạc Phàm lắc đầu, chậm rãi nói: Anh ấy không bị mất trí nhớ, mà là mất mạng."
Vương Tiệt đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế gỗ lim nặng nề bị hất đổ kêu 'loảng xoảng.
"Cái gì? Không thể nào!" Vương Tiệt có chút mất bình tĩnh hét lên: "Không phải cô nói anh ấy ủy thác cho cô tìm tôi sao?"
Tờ giấy màu vàng trong tay Lý Lạc Phàm từ từ đứng dậy, một bóng người trong suốt xuất hiện trước mặt Vương Tiệp, làn da của anh ta nhợt nhạt thiếu sức sống, trên mặt tràn đầy vẻ xin lỗi và đau lòng.
'Nhu Nhu, thực xin lỗi, là anh đã lỡ hẹn. '
Nhìn thấy gương mặt khắc cốt ghi tâm trước mặt, không khác gì so với mười hai năm trước, Vương Tiệp run rẩy đưa tay chạm vào mặt Vương Mạt, nhưng bàn tay lại xuyên qua mặt anh ta, cô ấy không thể chạm vào anh tai
Sự thật này khiến Vương Tiệp hoàn toàn suy sụp, cô ấy ngồi xổm xuống đất khóc lớn, Vương Mạt nhìn Vương Tiệt đang ngồi xổm dưới chân mình, lặng lẽ thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận