Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 134: Chương 134

Chương 134: Chương 134Chương 134: Chương 134
Chương 134: Chương 134
Lý Lạc Phàm: “Đúng vậy!"
"Thế bây giờ tôi phải đi vào đó à?"
Khóe miệng Lý Lạc Phàm hơi cong lên: "Hơi sớm một chút, anh có thể đợi thêm mấy chục năm nữa."
Trương Đức Dũng chậm rãi vẽ ra một "dấu hỏi" trong đầu, không hiểu ý của Lý Lạc Phàm. Đang định hỏi, anh ta đột nhiên nhìn thấy trong hành lang tối tăm mơ hồ có một bóng người.
"Quỷ!" Trương Đức Dũng lập tức giơ lá bùa trong tay lên trước người, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Lý Lạc Phàm báo nguy: "Lý tổng, cô xem có phải là còn có một con quỷ khác phải không?"
"Đúng thật là quỷ!" Lý Lạc Phàm vẫy tay vê hướng hành lang, thân thuộc nói: "Anh Bạch, phiên anh phải vất vả một chuyến rồi!"
Bóng người càng ngày càng rõ ràng, khi anh ta ra khỏi hành lang, bốn người có mặt ở đây đồng thời hít một hơi thật sâu, trật tự lùi vê sau một bước. Nhìn thấy "con quỷ" này mặc áo choàng trắng, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc dài xõa xuống vai, trên đầu đội một chiếc mũ nhọn.
Đây không phải là sự xuất hiện của quỷ sai trong truyên thuyết sao?
Ánh mắt của bốn người gần như muốn rớt ra ngoài, đặc biệt là Trương Đức Dũng đang bịt chặt miệng lại. Khó trách lúc anh ta nói muốn tiến vào lối đi này Lý tổng lại bảo anh ta đợi thêm mấy chục năm nữa, hóa ra đây chính là truyền thuyết...
Anh ta thật sự phải chờ đợi, anh ta hiện tại căn bản không muốn chết!
Bạch Tiểu Soái nhìn đám quỷ mà Lý Lạc Phàm bắt được, lập tức mỉm cười: "Những tạo hình này đều khá độc đáo phải không?” Lý Lạc Phàm thở dài, giọng nói u oán: "Không có lựa chọn nào khác, tôi cũng không có công cụ nào phù hợp, sau khi bắt được chúng, tôi chỉ có thể dùng hết sức trói chúng lại tránh cho chúng chạy mất, phải tốn công tìm lại, nếu là..."
Cô liếc nhìn sợi xích sắt trong tay Bạch Tiểu Soái, giọng điệu vô cùng tiếc nuối nói: "Nếu tôi có một sợi xích sắt như thế này thì sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Bạch Tiểu Soái lập tức giấu sợi xích sắt ra sau lưng, vẻ mặt khổ sở: "Cái này cũng là đơn vị công tác của tôi cấp cho, đây là cái duy nhất, tôi thật sự không có dư để đưa cho cô. Hơn nữa, tuy không có xích sắt, nhưng không phải cô có dây khóa hồn sao? Thứ đó không bao giờ hỏng, cô không cần phải tiết kiệm như vậy."
"Một cái không đủ dùng!" Lý Lạc Phàm chỉ vào đám quỷ kia phàn nàn: "Chỉ có sáu con quỷ, tôi đã mượn hai sợi dây treo cổ của bọn chúng mới trói được tất cả lại. Nếu như từ đầu tôi đã dùng dây khóa hồn của mình, bây giờ lại có một con quỷ khác ở đây."
Chu Thắng Thành im lặng lau mồ hôi trên mặt, sợi dây mà Lý tổng dùng để kéo ông ta lên là loại dây khóa hồn sao? Nghe có vẻ hơi khó hiểu.
Bạch Tiểu Soái cười mỉa hai tiếng: "Nếu không chết, nhất định là do số mệnh trong sổ sinh tử chưa tuyệt, cho nên ở thời khắc mấu chốt có cao nhân đến cứu, không liên quan gì đến dây khóa hồn. Hơn nữa, cô là một cô gái, đeo dây xích sắt ở thắt lưng, nhìn cũng không đẹp phải không?”
Lý Lạc Phàm vừa định mở miệng, Bạch Tiểu Soái nhanh chóng rút dây xích sắt ra vung, sáu con quỷ lập tức bị khóa chặt vào đó, những người giấy đang nắm sợi dây ngoan ngoãn nghiêng đầu ngơ ngẩn, quay trở lại những mảnh giấy bay lơ lửng trên mặt đất. Bạch Tiểu Soái kéo theo một đám quỷ chạy nhanh trở lại hành lang dẫn xuống địa ngục, sợ chạy quá chậm sẽ bị Lý Lạc Phàm bắt được. Khi lối đi màu đen sắp biến mất, Bạch Tiểu Soái từ xa ném lại một câu: "Gần đây tôi khá bận rộn, có chuyện gì thì gọi cho tôi!"
Lý Lạc Phàm trợn mắt: "Chạy cũng rất nhanh!"
Cô nhẹ giọng bâng quơ, trong khi ba người bên cạnh đứng im lặng nhìn thấy đều chết lặng, trước đây họ vốn đã ngưỡng mộ và tôn sùng Lý Lạc Phàm, nhưng bây giờ họ càng sốc hơn, không biết dùng từ gì để hình dung.
Chu Thắng Thành sờ sờ trán, cảm thấy mình còn chưa đủ tỉnh táo, vì sao cảnh tượng vừa nhìn thấy giống như ảo giác vậy? Bị sếp của mình dọa sợ bỏ chạy là quỷ sai sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận