Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 138: Chương 138

Chương 138: Chương 138Chương 138: Chương 138
Chương 138: Chương 138
Ăn hoành thánh, Lý Lạc Phàm nghĩ đến tâm nguyện cuối cùng của Trần Bằng Cương vẫn chưa được thực hiện được, ngay lúc ban đầu anh ta trao cơ hội đầu cho Trương Nhã Lệ, sau đó lại yêu cầu cô tập trung vào việc học, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cô lại bận rộn việc kế thừa gia sản của gia đình. Thoáng cái cũng đã bị hoãn lại nhiều tháng rồi.
"Anh Trần, tâm nguyện cuối cùng của anh là gì vậy?" Lý Lạc Phàm cắn miếng hoành thánh, hỏi mơ hồ không rõ: "Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết được rồi chứ?"
Trân Bằng Cương do dự một lát: "Hiện giờ cô mới kế thừa gia sản của gia đình, tập đoàn Minh Quang rất nhiều việc đang đợi cô đi làm đấy."
Lân nữa nghe thấy sự lảng tránh của Trân Bằng Cương, cuối cùng Lý Lạc Phàm cũng nhận ra có gì đó không đúng, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Trần Bằng Cương, nghiêm túc hỏi: "Có phải anh đang sợ gì không?”
Trân Bằng Cương chết lặng một lúc, sau đó thở dài một hơi, xoay người đi vào phòng bếp. Chờ sau khi Lý Lạc Phàm ăn xong bát hoành thánh, anh ta mới đi ra, cắt đĩa hoa quả, pha một tách trà rôi đặt trước mặt Lý Lạc Phàm.
Lý Lạc Phàm theo thói quen lấy ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Tôi vẫn chưa từng nói cho cô biết tôi chết như thế nào." Trân Bằng Cương cười khổ nói: "Cô có tin tôi không? Tôi bị chết bởi ngộ độc thức ăn! Tôi là một đầu bếp nổi tiếng, thực ra bị ngộ độc thức ăn mà chết, tôi đã xấu hổ xuống địa phủ, sợ sư phụ tôi biết được sẽ đá tôi.
Lý Lạc Phàm mở to mắt: "Ai hạ độc?” "Tôi không biết!" Trân Bằng Cương cười khổ nói: "Năm năm trước, tôi chết trong căn nhà nơi tôi lớn lên, kẻ hạ độc là người thân của tôi. Ba mẹ tôi có hai người con, tôi là con cả, khi tôi sinh ra là lúc gia đình tôi nghèo nhất. Ba mẹ tôi ngày ngày ra đồng, cũng không có thời gian chăm sóc tôi, đói một bữa và no một bữa nhưng dù sao có thể sống sót là được.
"Em trai tôi kém tôi hơn chục tuổi, bởi ba mẹ tôi đã ngoài bốn mươi mới có con. Khi đó, điều kiện gia đình cũng khá hơn, cuối cùng ba mẹ cũng có tâm tư cảm nhận niêm vui yêu chiều con cái, dồn hết sự quan tâm của họ cho nó, từ nhỏ đã được chiều chuộng. Em trai tôi đã bỏ học trung học cơ sở, tôi đã chỉ tiên cho nó đi học kỹ thuật làm đầu bếp, sau này tôi cũng có thể chăm sóc nó. Nhưng nó lại không chịu đựng gian khổ, bữa đực bữa cái, khi tốt nghiệp có sinh viên đã thi đỗ, thậm chí nó còn không cắt được rau. Lúc đó tôi nghĩ em trai mình không được bỏ cuộc, vẫn phải học một nghề, sau này mới không bị thiếu cơm ăn, tôi bèn đưa nó theo bên cạnh và để nó làm học trò của tôi. Kết quả chưa đến một năm, nó đã bỏ trốn, còn trở về nhà mách lẻo rằng tôi đối xử tệ với nó, quản quá nghiêm khắc."
Lý Lạc Phàm trợn mắt, cười khẩy nói: "Chuyện như thế này tôi đã thấy quá nhiều rồi, chắc chắn ba mẹ anh trách anh đối xử với em trai không đủ tốt! Còn phải nói anh đấy, em trai còn nhỏ mà, anh phải kiên nhẫn chút, phải dỗ dành nó chút."
Trần Bằng Cương cười khổ: "Đúng vậy, quả thực ý của mẹ tôi là vậy. Lúc đó tôi cực kỳ tức giận và đã nói thẳng với mẹ tôi, mấy năm nay tôi cũng đóng học phí và cũng đưa nó theo mình để dạy bảo, là bản thân nó đáng thất vọng. Bây giờ nó cũng đã hai mươi rồi, sau này, nó sẽ đi theo con đường riêng của mình, và tôi cũng sẽ không quản đến nữa. Sau khi chuyện dừng lại trong hai tháng, mẹ tôi lại liên tục gọi điện, nói một hồi em trai tôi muốn mở quán net, lúc sau lại nói muốn mở quán bar, mở miệng đòi 200. 000 nhân dân tệ. Lúc đầu xin tiên thì tôi nói không có, sau đó nói muốn mượn, khi nào kiếm được sẽ trả lại. ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận